Vừa nhìn thấy, Nam Cung Nguyệt đã nghi ngờ, đúng lúc Vân Quán Ninh đuổi tới.
"Sở Vương, đại tẩu, trùng hợp ghế."
Nàng mỉm cười bước đến, ngăn ánh mắt nghi ngờ của Nam Cung Nguyệt lại: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, hai người cũng ra ngoài dạo phố sao? Ồ, thị vệ nhà tẩu sao thế?"
Nhìn thấy tên thị vệ bị đánh bầm dập, Vân Quán Ninh giả vờ kinh ngạc.
Mặt tên thị vệ đó lại càng đỏ hơn.
"Không có gì."
Nam Cung Nguyệt dịu dàng mỉm cười: "Ninh Nhi, hai người đây là?"
"Ô, bọn ta đến nhà ngoại tổ phụ!"
Vân Quán Ninh cười đáp: "Hai người định về vương phủ sao?"
Nam Cung Nguyệt gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Viên Bảo đang vùi trong lòng Mặc Diệp: "Vị tiểu công tử này là ai? Thấy lão thất rất che chở cho nó đó."
Mặc Hồi Diện cũng nhìn chằm chằm vào Viên Bảo.
Ánh mắt Vân Quán Ninh chợt lóe lên vẻ u ám.
Nếu Mặc Diệp không ra mặt, chuyện này sẽ không phát triển đến nước phức tạp thế này.
Vừa rồi hắn cứ bá đạo bảo vệ nhóc con, chỉ sợ đã dấy lên sự nghi ngờ của Mặc Hồi Diên và Nam Cung Nguyệt...
Phu thê hai người họ, không giống với Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh, chỉ một câu "con trai nuôi" là có thể che giấu được chuyện này.
Chỉ thấy trong mắt hai người tràn đầy nghi hoặc, Vân Quán Ninh đã biết, sợ là bọn họ đã âm thầm suy đoán rồi. Nàng khẽ mỉm cười nói: "Vừa nãy ta..."
Còn chưa nói xong, sau lưng đã vang lên gọng nói kinh ngạc: "Ninh Nhi?"
Là tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601804/chuong-661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.