Dám ở trong Ngự Thư Phòng gọi người, ngoại trừ Mặc Tông Nhiên, cũng chỉ có tiểu tổ tông Vân Quán Ninh này.
"Vương phi có gì cần dặn dò?"
Như Ngọc vẫn chưa cút đi xa, lập tức quay lại.
"Lập tức đến Khôn Ninh Cung một chuyến."
Nàng bước đến cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Như Ngọc dặn dò: "Nhắc khéo mẫu hậu một chút, hôm qua bà ta còn nợ ta mười vạn lượng bạc vẫn chưa trả đó!"
"Trễ một ngày, ta sẽ lấy lãi một ngày!"
Như Ngọc giật mình: "Vương phi, người bảo thuộc hạ đi đòi nợ hoàng hậu nương nương
sao?"
"Sao vậy? Ngươi không dám à?"
Vân Quán Ninh cố tình nói khích hắn ta.
"Sao lại không dám chứ?"
Như Ngọc hừ một tiếng, ưỡn ngực nói: "Thuộc hạ sống là người của chủ tử và vương phi, chết cũng là ma của chủ tử và vương phi!"
"Chỉ một món nợ nhỏ bé không làm khó thuộc hạ được, thuộc hạ sẽ đến Khôn Ninh Cung ngay! Cho dù thuộc hạ có chết, hôm nay cũng phải đòi được số bạc này về cho vương phi..."
"Mau đi đi, không thiếu phần cho ngươi đâu."
Vân Quán Ninh mất kiên nhẫn ngắt lời hắn ta.
Lúc này bày tỏ lòng trung thành gì chứ?
Rõ ràng là xem trọng bạc của nàng thôi...
Như Ngọc vui vẻ biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Rất nhanh, Như Ngọc đã quay lại.
"Vương phi, không xong rồi!"
Vẻ mặt hắn ta căng thẳng: "Vừa rồi thuộc hạ nghe nói, tối qua hoàng hậu đã đến Ngự Thư Phòng tố cáo với hoàng thượng! Muốn trừng trị vương phi người đó!"
"Sau đó thì sao?"
Vân Quán Ninh không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601778/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.