“Tống Tử Ngư, người vốn là cao nhân thế ngoại.”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tống Tử Ngư, giọng nói rõ ràng mang theo áp bức: “Ý của bổn vương, ngươi có hiểu không?”
Tổng Tử Ngư không nói chuyện, ngược lại Vân Quán Ninh lại có chút xấu hổ.
Nam nhân này lại dám ở trước mặt phụ hoàng mà nói nặng nề với Tống Tử Ngư?
Vẻ mặt Tống Tử Ngư bình thản.
Hắn ta dường như không tức giận vì lời nói của Mặc Diệp, chỉ nhẹ gật nhẹ: “Ý của Mình Vương, Tử Ngư hiểu, vẫn mong Vương gia yên tâm”.
Mặc Diệp vừa đi vừa quay đầu lại ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Chỉ còn lại Vân Quán Ninh và Tống Tử Ngư ở Ngự Thư Phòng, bầu không khí có chút cổ quái.
Mắt nhìn từ phương không có người, lúc này Tống Tử Ngư mới ngồi đờ đẫn trên ghế đẩu, vết
máu trên mặt đã mờ đi.
Hắn ta vô thức kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên một lần nữa thì ánh mắt đã trở nên u ám!
“Tống Tử Ngư! Ngươi không sao chứ?”
Vân Quán Ninh vội vàng chạy qua cởi trói cho hắn ta: “Tại sao người phải khổ sở như vậy? Tổi qua ta chỉ là thuận miệng nói với phụ hoàng mà thôi!”
“Sợ rằng người sẽ phạm tội lừa dối vừa.”
Tống Tử Ngư cười yếu ớt, đôi môi trắng bệch như tuyết.
Lúc này Vân Quán Ninh mới ngửi được mùi máu tanh nồng trên người hắn ta, cùng với mùi của thuốc... nghĩ tới vết thương khủng khiếp trên người hắn ta, hốc mắt nàng đột nhiên đỏ hoe: “Rốt cuộc vết thương của người là sao?”
Tống Tử Ngư cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601776/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.