"Có chuyện gì xảy ra với Tống Tử Ngư?"
Vân Quán Ninh đi thẳng vào vấn đề.
Nàng vừa hỏi vừa gặm cổ vịt.
Gió đêm nhè nhẹ, mùi hương của cổ vịt chui vào lỗ mũi Huyền Sơn tiên sinh...
"Cái gì mà chuyện gì xảy ra?"
Huyền Sơn tiên sinh giả bộ không nghe rõ.
Vân Quán Ninh cầm cổ vịt, quơ quơ trước mũi ông: "Vì sao Tống Tử Ngư lại bị thương nặng? Còn không thể trị khỏi bệnh? Ông là sư phụ mà không biết
sao?"
Đây đúng là tra tấn người mà!
Huyền Sơn tiên sinh nổi điên, nuốt nước miếng: "Ta biết."
"Vậy ông vẫn bỏ mặc đồ nhi của ông?"
Vân Quán Ninh nhíu mày: "Ngươi làm sư phụ thế mà được sao?"
"Ta đã cảnh cáo hắn ta, làm chuyện mạo hiểm như vậy, thậm chí có thể đánh mất mạng sống của chính mình! Là chính hắn ta không nghe, ta có thể có cách gì khác chứ?"
Huyền Sơn tiên sinh bị nàng kích thích, mất hứng nói: "Chẳng lẽ ta còn có thể chống đối với Diêm Vương Gia sao?"
Diêm Vương Gia?
Vân Quán Ninh nhớ kỹ tin tức quan trọng này.
"Vậy hắn ta sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Phó thác cho trời."
Ánh mắt của Huyền Sơn tiên sinh, gắt gao nhìn chằm chằm cổ vịt.
Dáng vẻ kia, giống hệt như chó Nhật nhìn chằm chằm xương thịt... Dùng chó Nhật để hình dung thể ngoại cao nhân như Huyền Sơn tiên sinh, rõ ràng không thích hợp.
Nhưng mà lúc này trong đầu Vân Quán Ninh ngoại trừ tính từ này, thì không thể tìm được cái gì khác để hình dng.
"Hắn ta sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Vân Quán Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601773/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.