Vân Quán Ninh: "... Lần sau, lần sau, đừng làm thế này.”
Nàng quay đầu bỏ đi.
Vừa mới quay đầu lại, Mặc Diệp đã kéo nàng lại.
Sau lưng nàng là bức tường.
Không đợi Vân Quán Ninh mở miệng, hắn đẩy nhẹ nhàng lùi lại một bước để nàng dựa vào tường.
Khi lưng nàng tựa gần sát vào tường, Mặc Diệp cẩn thận vươn tay chống đỡ tường, dùng lòng bàn tay ngắn nàng ra khỏi tường.
Sau đó mới phòng ngừa lưng nàng tựa lên bức tường lạnh lẽo.
"Chàng làm..."
Vân Quán Ninh còn chưa nói hết câu, Mặc Diệp đã áp sát về phía nàng.
"Um..."
Hai mắt Vân Quán Ninh chấn động, hai mắt trừng lớn như chuông đồng.
Nàng muốn đẩy hắn ra.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt hắn nhắm nghiền, bộ dáng rất nghiêm túc ... Vân Quán Ninh sững sờ giây lát, sau đó đầu óc trở nên trống rỗng, nàng không biết mình phải làm sao nữa!
Nàng giơ hai tay cứng ngắc lên, lơ lửng trên không trung.
Trong lúc đó, nàng không biết nên đẩy Mặc Diệp ra hay ôm lấy eo hắn.
Mặc Diệp mở mắt ra: “Ninh nhi, nghiêm túc chút.”
Giọng nói của hắn được nhuộm lên khiến người ta khàn khàn mê hoặc.
Tay phải của hắn cũng nhẹ nhàng đặt xuống eo nàng...
Vân Quán Ninh cứng đơ như khúc gỗ, cứ đứng như vậy, đầu óc nàng ở trang thải mê man. Thẳng đến khi Mặc Diệp bật ra một tiếng cười khẽ từ giữa môi và răng thì tinh thần nàng mới phục hồi lại.
“Ninh nhi, nàng rất cứng ngắc, bởi vì căng thẳng sao?”
Vãi!
Nàng thế mà bị tên nam nhân này khinh bỉ lẫn chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601767/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.