Tần Tự Tuyết cũng là một lòng muốn làm cho Vân Đinh Lan xấu mặt.
Cho nên đã cố ý lấy một tấm vải lụa mỏng như thế, phải người mang tới cho Vân Đinh Lan.
Thế nhưng, cũng chỉ là muốn để Vân Đinh Lan xấu mặt mà thôi.
Lại không ngờ rằng phải làm trễ nãi giờ lành, khiến cuộc hôn sự này rối tung.
Chỉ hôn của hoàng thượng, có ai dám tùy tiện làm rối tung chứ?
Khiến Vân Đinh Lan xấu mặt không quan trọng, nhưng nếu như làm trễ giờ lành, nhất định sẽ rước phải một ngôi sao chổi vào nhà, như thế thì sẽ khiến Vương phủ này chó gà không
yên.
"Tiện nhân này, sao ả ta dám chứ?"
Tần Tự Tuyết dùng sức quật ngã chén trà trong tay.
Tử Tô vội vàng dùng hai tay làm thành chữ thập, nhỏ giọng nói: "Không xui rủi, không xui rủi."
"Khách khứa đều chờ đầy ở ngoài vườn rồi, Vương gia bên kia cũng sai người tới hỏi nhiều lần rồi. Tiện nhân này, lại dám làm giả với bổn vương phi vào lúc này?"
Tần Tự Tuyết giận đến chịu không nổi.
Vân Đinh Lan rõ ràng là muốn đối nghịch với nàng ta đây mà.
Tử Tô không nhìn nổi cảnh này, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Vương phi, cải bộ giá y kia quả thực là có chút tiết kiệm vải."
Còn hơn cả tiết kiệm, đích xác là không thể nào mặc như thế để ra ngoài gặp người khác được.
"Vân nhị tiểu thư không muốn mặc, đó cũng..."
"Cũng cái gì?"
Tần Tự Tuyết phóng ánh mắt dao găm nhìn qua: "Đồ ăn cây tảo rào cây sung, bổn vương phi chính là vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601747/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.