Chương trước
Chương sau
Nhưng ai ngờ được rằng đã mấy ngày trôi qua, Mặc Hồi Phong không hề nhắc đến việc muốn nạp Vân Đinh Lan làm trắc phi. Vân Đinh Lan cũng không chủ động đến Minh Vương phủ để gặp nàng và nói về tình hình hiện tại.
Xem ra dường như hai người đó không tin nàng.
Vẫn không muốn “biến vũ khí thành tơ lụa” cùng với nàng, cũng không muốn “bắt tay” với nàng.
Nếu đã như vậy, nàng chỉ còn cách mở miệng, “giúp” bọn họ một tay mà thôi!
Chỉ cần Mặc Tông Nhiên hạ chỉ, ai dám chống lại?!

“Phụ hoàng, không phải phụ hoàng thường dạy dỗ Hàn Vương, nói mấy huynh đệ bọn họ cho dù có đánh gãy xương thì gân vẫn liền với nhau sao? Dù sao thì cũng là ruột thịt, con dâu và Vân Đinh Lan cũng vậy!”
Nàng nghiêm túc nói: “Cho dù mối quan hệ giữa con dâu và Vân Đinh Lan có tệ đến đâu, thì nàng ta cũng là muội muội ruột của con...”
“Thật sao?”
Mặc Tông Nhiên bán tín bán nghi lời giải thích của nàng.
“Thật hơn cả vàng thật.”
Vân Quán Ninh trịnh trọng gật đầu: “Phụ hoàng, xin phụ hoàng hãy ban hôn cho bọn họ đi! Tam vương gia yêu nhị muội muội, yêu sống yêu chết.”
“Chuyện này người tùy tiện nghe ngóng là sẽ biết ngay.”
“Trẫm được lợi ích gì?”
Mặc Tông Nhiên nhướng mày nhìn nàng: “Con đừng tưởng rằng trẫm không biết trong lòng con đang tính toán gì sao?”
“Con dâu không hiểu ý của phụ hoàng”
Vân Quán Ninh giả vờ không hiểu.
“Giả vờ ngu ngốc trước mặt trẫm à?”
Mặc Tông Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Con muốn trẫm giúp con thì cũng được thôi! Nhưng con phải đồng ý một yêu cầu của trẫm.”
Vân Quán Ninh suy nghĩ một chút: “Chuyện này còn tùy thuộc vào yêu cầu của phụ hoàng là gì nữa.”
“Yên tâm, đối với con mà nói cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.”
Ông ấy xoa tay và thì thầm vài câu với Vân Quán Ninh.
Nói xong, ông ấy nhìn nàng đầy mong: “Được không?”
Cái này làm gì mà là yêu cầu?
Rõ ràng là đang cầu xin nàng giải quyết chuyện!
Vân Quán Ninh hằng giọng: “Nếu con giúp phụ hoàng chuyện này, phụ hoàng sẽ ban hôn cho Tam vương gia và nhị muội muội sao?”
“Được, trẫm sẽ giữ lời.”
Mặc Tông Nhiên vỗ tay, đi tới phía sau bàn ngồi xuống: “Đây là ý chỉ! Nhưng con phải làm xong việc của trẫm, trẫm mới hạ chỉ.”
Vân Quán Ninh làm động tác “OK” rồi quay người đi ra ngoài.
Hướng nàng đi đến là Vĩnh Thọ Cung.
Lúc vào cửa, Mặc Phi Phi cũng đã ở đó.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh đi tới, nàng ấy vội vàng vẫy tay với nàng: “Tẩu tẩu, mau vào đi!”
“Chuyện gì vậy?”
Nhìn nàng ấy vui vẻ như thế, Vân Quán Ninh cũng bị lây nụ cười của nàng ấy, nên trên khuôn mặt cũng lộ ra ý cười.
“Ban nãy Thục phi cũng đã đến đây!”
Mặc Phi Phi dắt nàng ngồi xuống: “Rốt cuộc là ở Ngự Thư Phòng đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẫu phi cũng không chịu nói cho muội biết. Muội tò mò vô cùng.”
“Tẩu tẩu tốt, tỷ nói cho muội biết đi!”
“Thực phi nương nương đến sao?”
Vân Quán Ninh có chút kinh ngạc: “Tới đưa canh à?”
Đức Phi liếc nàng một cái: “Hoàng thượng bảo nàng ta sáng tối đưa canh đến. Hiện tại là buổi trưa, đưa canh cái gì chứ?”
“Trước khi Thực phi đi, còn nói một câu rất buồn cười.”
Mặc Phi Phi che miệng, vui vẻ nói: “Bà ta nói sớm muộn gì cũng sẽ bị mẫu phi chọc cho tức chết! Cho nên bà ta chọn buổi trưa qua đây nói rõ mọi chuyện.”
Vân Quán Ninh cũng rất vui.
Thật không nhìn ra Thục phi nương nương này cũng là một kẻ biết dựng chuyện ngầm à?
“Bà ta đến đây làm gì?”
“Bà ta nói là bà ta sẽ không đem canh cho mẫu phi đấu, bảo mẫu phi từ bỏ cái suy nghĩ này đi.”
Mặc Phi Phi nhún vai, liếc nhìn Đức Phi.
Vân Quán Ninh nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, Đức Phi dường như không có vẻ gì là tức giận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.