Đám người Mặc Tông Nhiên lúc này đều ngăn ngắn nằm chồng chất lên nhau như La Hán ở ngay trên tấm cửa.
Bởi vì lúc nãy nghe trộm, Mặc Tông Nhiên là người đầu tiên, ôm Viên Bảo trong lòng mà ghé sát vào cửa.
Phía sau là Như Ngọc, Như Mặc và Như Yên.
Cửa bị ngã khiến Mặc Tông Nhiên là người nằm dưới cùng.
Cũng may là lúc ngã xuống đó, ông đã nhanh tay bảo vệ lấy Viên Bảo.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn thiu của Mặc Diệp, Mặc Tông Nhiên cười trừ một tiếng: "Hai đứa tiếp tục đi, tiếp tục đi! Chúng ta vừa nãy không có nghe cái gì hết, không có nhìn thấy gì hết!"
"Nhưng mà lão thất nè, văn phong xin lỗi mà con viết thật sự rất có thứ tự, viết hay lắm!"
Mặc Diệp: "..."
Vốn dĩ là phu thê hai người đóng cửa nói chuyện riêng.
Cho dù là nhận lỗi hay viết kiểm điểm thì cũng chỉ cần hai người họ chấp nhận, coi như là chuyện tình cảm riêng giữa phu thê hai người thôi.
Như thể đã tốt lắm rồi.
Tâm tình bị hủy hoại, còn bị phụ hoàng cười nhạo!
Mặt mũi của hắn đêm nay đã bị mất sạch rồi.
Nếu đổi lại là người khác, hắn sẽ cắt lưỡi của kẻ đó đem cho chó ăn, để kẻ đó vĩnh viễn không thể nói chuyện nữa... À không được, Ninh nhi đã nói rồi, không được tàn bạo như vậy!
Mặc Diệp hít sâu một hơi.
Cái người đang cười nhạo hắn kia, là phụ hoàng của hắn.
Mặc Diệp còn có thể làm gì được nữa?
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi.
"Đúng đó chủ nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601716/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.