Bây giờ Vân Quán Ninh và Như Yên đang ở trong tình trạng như người trong cuộc và người ngoài cuộc.
Như Yên có thể thấy được sự lo lắng, tình cảm của Mặc Diệp dành cho Vân Quán Ninh, nhưng bản thân Vân Quán Ninh lại...
Thực ra trong lòng nàng đã rõ rồi, nhưng nàng không thể vượt qua rào cản đó.
“Đừng nói nữa.”
Vân Quán Ninh lặng lẽ chặn lời của Như Yên lại: “Những chuyện này trong lòng ta tự hiểu.”
Mặc Diệp đối xử với nàng như thế nào, trong lòng nàng đã cân đo được.
“Vâng, thưa Vương phi.”
Như Yên vốn đang do dự muốn nói.
Nhưng thấy Vân Quán Ninh không muốn nghe nên nàng ấy cũng biết điều không nói thêm nữa, thay y phục cho nàng xong liền dìu nàng đi ra sân trước.
Từ xa, đã nghe thấy tiếng la hét dữ dội của Mặc Tông Nhiên từ đại sảnh: “Đồ khốn kiếp! Có phải là trẫm đã nuông chiều người quá rồi cho nên người mới ngỗ nghịch như vậy không hả?”
“Vậy mà lại có thể làm ra chuyện như thế này, trẫm còn cảm thấy mất mặt thay cho người nữa là!”
Có tin đồn rằng: hoàng đế mà gầm thét, kinh thành sẽ rung chuyển ba lần.
Không đâu, ngay cả khi trời đã về đêm. Với tiếng hét này của Mặc Tông Nhiên, khiến cho đèn ở kinh thành sáng thêm đôi chút nữa.
Trong đêm, chỉ nghe thấy không biết tiếng chó ở đâu, mà cứ sủa “gâu gâu” mãi.
“Xem ra phụ hoàng quả thực là rất tức giận.”
Vân Quán Ninh dừng bước chân lại: “Chỉ là ta không biết là Mặc Diệp làm phụ hoàng khó chịu, hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601696/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.