Chương trước
Chương sau
“Nhưng sao hôm nay thần thiếp thấy hoàng thượng không giống mọi khi?”
Bà ta đi vòng quanh Mặc Tông Nhiên, suy tư nói: “Không lẽ hoàng thượng có nữ nhân bên ngoài?”
“Hôm nay hoàng thượng xuất cũng không phải là để thăm Ninh nhi, mà là để gặp nữ nhân kia?”
Mặc Tông Nhiên: “... Khả năng tưởng tượng của nàng cũng thật phong phú!”
“Thần thiếp mặc kệ, dù sao hôm nay thần thiếp phải xuất cung! Nếu hoàng thượng không cho phép, vậy thần thiếp sẽ đi theo ngài! Cho dù ngài đi vệ sinh thì thần thiếp cũng phải đi theo!”
Đức Phi bày ra dáng vẻ ngang ngược vô lý.
Dù sao mấy năm nay, bà ta cũng quen “ngang ngược” trước mặt Mặc Tông Nhiên rồi.
“Thần thiếp muốn xem thử, là con hồ ly tinh nào dụ dỗ linh hồn nhỏ bé của hoàng thượng!”
Mặc Tông Nhiên nhíu mày.
Ông xuất cung chỉ để gặp tôn nhi cục cưng...

“Hồ ly tinh nhỏ” dụ dỗ linh hồn của ông là tôn nhi cục cưng của ông!
Thấy Đức Phi quấy rối, kiên quyết muốn xuất cung cùng ông... Mặc Tông Nhiên không thể làm gì khác hơn, ông đành nhẹ giọng dụ dỗ: “Vậy nàng đi thay quần áo đi!”
“Trẫm ra ngoài kia chờ nàng”
“Thật sự? Hoàng thượng đừng lừa thiếp! Ngài là quân tử, lời nói của ngài rất có giá trị.”
Đức Phi vui vẻ.
“Ừ, trẫm đã nói thì sẽ không rút lời.”
Mặc Tông Nhiên gật đầu một cách nghiêm nghị.
Lúc này Đức Phi mới cười tươi. Bà ta vô cùng vui vẻ đi vào nội điện, phấn phủ Lý ma ma tiến vào thay quần áo giúp bà ta.
>
Nhìn cửa nội điện vừa khép lại... Mặc Tông Nhiên chạy như bay ra ngoài, phân phó Tô Binh Thiện: “Đóng cửa! Lập tức đóng cửa!”
Tuy chạy nhanh nhưng bước chân của ông rất nhẹ.
Đức Phi đang thay quần áo chìm đắm trong vui sướng, bà ta chưa phát hiện mình đã bị bỏ
rơi...
“Hoàng thượng, việc này?”
Tô Binh Thiện không hiểu gì cả.
“Trẫm muốn đi gặp cục cứng Viên Bảo, người ở lại giải quyết hậu quả cho tốt.”
Mặc Tông Nhiên nói chuyện cực nhanh: “Truyền chỉ của trẫm, hôm nay đóng cửa Vĩnh Thọ Cung cả ngày! Cấm túc Đức Phi, không cho nàng bước ra khỏi Vĩnh Thọ Cung nửa bước!”
“Vâng, thưa hoàng thượng”
Tô Bình Thiện xấu hổ.
Hoàng thượng của ông ta cũng hơn nửa trăm tuổi rồi, sao cử như một đứa trẻ vậy?
Mặc Tông Nhiên chạy được vài bước thì quay lại cảnh cáo ông ta: “Nếu người để lộ nửa lời, thì trẫm sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi!”
“Nô tài nhớ rồi.”
Tô Bình Thiện vội vàng đồng ý, ông ta xoay người khóa cửa điện lại.
Lúc này, Mặc Tông Nhiên mới yên tâm xuất cung.
Vân Quán Ninh và Mặc Diệp không biết hôm nay ông đến Minh Vương phủ, cho nên hai người đưa Viên Bảo đến Cố gia ngay sau giờ ngộ. Viên Bảo vừa đi thì Mặc Tông Nhiên vào vương phủ.
Dáng vẻ lén lút kia... giống như ăn trộm lẻn vào nhà người khác.
Mặc Diệp vội phân phó Như Mặc đến Cố gia dẫn Viên Bảo về.
Mặc Tông Nhiên mồ hôi đầy đầu ngồi ở mép giường, không nhịn được lau mồ hôi: “Quán Ninh, hôm nay trẫm giúp đỡ con một chuyện lớn!”
“Sao phụ hoàng lại nói vậy?”
Vân Quán Ninh chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.
“Mẫu phi của con nói, mấy ngày nay mời con tiến cũng đều bị con từ chối. Hôm nay nàng ấy định đến Minh Vương phủ để ra oai phủ đầu với con!”
“Nếu nàng ấy tới, chắc chắn Viên Bảo sẽ bị phát hiện!”
Mặc Tông Nhiên tặc lưỡi: “Cũng may trẫm cản nàng ấy.”
Đức Phi nóng tính như vậy, sao Mặc Tông Nhiên cản được bà ta?
Vân Quán Ninh tò mò: “Phụ hoàng cản mẫu phi lại như thế nào?”
“Trẫm lừa nàng ấy đi thay quần áo, sau đó cấm túc nàng ấy ở Vĩnh Thọ Cung!”
Mặc Tông Nhiên đắc ý: “Tô Bình Thiện khóa cửa Vĩnh Thọ Cung lại. Trước khi trẫm hồi cung, Đức Phi đừng nghĩ rời khỏi Vĩnh Thọ Cung nửa bước.”
Vân Quán Ninh: "... Phụ hoàng lợi hại”
“Tất nhiên rồi!”
Mặc Tông Nhiên đắc ý.
“Hoàng tổ phụ...”
Giọng nói vui sướng của Viện Bảo truyền đến từ phía sau, Mặc Tông Nhiên lập tức đợ cả người như bị điện giật.
Tiếp theo, Vân Quán Ninh cũng không thấy rõ ông đứng dậy như thế nào.
Chỉ thấy Mặc Tông Nhiên đến cửa, ôm Viên Bảo vào lòng rồi nâng lên cao một cách sung sướng: "Tôn nhi cục cưng của trẫm, hoàng tổ phụ nhở con muốn chết!”
Ông ôm Viên Bảo, liên tục hôn mặt nó.
Viên Bảo cười “ha ha”, gia tôn hai người cùng cười.
Vân Quán Ninh vừa khẽ cười vừa lắc đầu.
Mặc Tông Nhiên mang Viên Bảo đến hoa viên chơi, lúc này Mặc Diệp mới đến mép giường: “Trần Bá lại tới nữa.”
Khi Vân Quán Ninh vừa tỉnh lại, Như Ngọc nói có người muốn gặp nàng, đó chính là Trần Bá của Chu Vương Phủ.
Khi nào chưa nhìn thấy nàng thì khi đó Trần Bá chưa từ bỏ ý định, lúc này lại đến đây.
Vân Quán Ninh cảm thấy mình khỏe rồi, cho nên bảo người dẫn Trần Bá vào.
Vừa vào cửa, Trần Bá đã dâng đồ bổ lên.
“Nghe nói Minh Vương phi bị ốm, Vương gia nhà ta phân phó lão nô đến thăm Minh Vương
phi.”
Mặc Vĩ định tới.
Xem thử Vân Quán Ninh thường ngày chọc tức hắn ta, khi bị ốm thì dáng vẻ sẽ như thế nào.
Nhưng bị Trần Bá cản lại.
Trần Bá nói: “Vương gia, làm người phải tự biết mình! Cho dù Minh Vương phi đang ốm thì người bị chọc cho tức chết vẫn là Vương gia”
Ai có thể động vào Vân Quán Ninh?
Cho dù nàng đang bệnh, chỉ sợ Mặc Vĩ cũng không phải đối thủ của nàng.
E là Vương gia nhà ông ta vừa tiến vào Minh Vương phủ đã bị nâng về...
Mặc Vĩ biết bản thân không phải đối thủ của Vân Quán Ninh, cho nên đành phải bỏ đi suy nghĩ trong lòng.
Sau đó phân phó Trần Bá lấy không ít đồ bổ quý hiếm ra khỏi nhà kho.
Dù sao đi chăng nữa thì nàng cũng có ơn với hắn ta.
“Thật ngại quá!”
Vân Quán Ninh cười, bảo Như Yên nhận lấy: “Lát nữa Trần Bá về thì mang theo mấy vị thuốc trở về, Chu Vương cũng nên đổi thuốc.”
“Người đầu, lấy ghế cho Trần Bá!”
Trần Bá cười tươi ngồi xuống.
Ông ta nhìn thoáng qua Mặc Diệp, rồi lại nhìn Vân Quán Ninh, muốn nói lại thôi: “Minh Vương, Minh Vương phi.”
“Thật không dám giấu, hôm nay lão nô lại đây là vì có chuyện muốn nhờ”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.