Mặc Diệp không những không cạo râu mà còn mặc cảm phục của hôm qua, thoạt nhìn nhăn nhúm. Một đôi con người hơi đỏ do thức đêm.
Đột nhiên lòng Vân Quán Ninh hơi chua xót.
Nếu nguyên thân không làm nhiều chuyện gây hại đến Mặc Diệp như vậy.
Nếu có được lòng của Mặc Diệp, chắc chắn người đàn ông này sẽ đối xử rất tốt với “nàng”.
Tiếc là nguyên chủ quá ngốc, cũng quá “chỉ vì cái trước mắt”.
Vì gả cho Mặc Diệp, “nàng” chọn con đường trông thì gần nhất, nhưng cũng là xa xôi nhất.
“Nàng” chia rẽ Tân Tự Tuyết và Mặc Diệp, làm tổn thương Mặc Phi Phi để ép buộc Mặc Diệp. Thủ đoạn ép hôn bỉ ổi, không có liêm sỉ, làm Mặc Diệp chán ghét “nàng”.
Bởi vậy càng ngày “nàng” càng đẩy Mặc Diệp ra xa, hoàn toàn trái ngược với dự tính của “nàng”.
Bị hắn oán hận, bị hắn đối xử tàn nhẫn, bị hắn bỏ rơi...
Đây hết thảy đều là do nguyên thân gieo gió gặt bão!
“Bản vương không ngủ được.”
Mặc Diệp tiếp tục mạnh miệng: “Bản vương cũng không đi đến núi Vân Vụ. Nghe nói cảnh khuya ở núi Vân Vụ rất đẹp, bản vương đi ngắm cảnh”
“Sau đó thì sao?”
Vân Quán Ninh nhằm chằm hai mắt hắn.
Ánh mắt của hắn lóe lên một cái: “Sau đó thì ta không ngắm cảnh được.”
“Mà thấy kẻ gây mất hứng là người. Bản vương không phải người thấy chết mà không cứu, cho nên đành phải mang kẻ gây mất hứng trở về.”
Vân Quán Ninh cho lời giải thích này của hắn chín mươi chín điểm, thêm một điểm thì sợ hắn kiêu ngạo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601686/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.