Chương trước
Chương sau
"Đại tỷ tỷ, chúng ta làm vậy với phụ thân, có phải không hay lắm không?"
Vân Đinh Đinh ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Lộ Tử đang ngây người khó xử : "Không chừng phụ thân có chuyện gì muốn bàn bạc với tỷ thật đó!"
"Ông ta muốn bàn bạc gì với tỷ? Hay là bởi vì ông ta đứng nhầm phe, muốn thoát khỏi Mặc Hồi Phong, nên mới quay đầu nịnh hót Mặc Diệp nhà tỷ."
Vân Quán Ninh khịt mũi khinh thường nói: "Hay là..."
"Muốn bảo tỷ để ý giúp muội một chỗ tốt, sau đó bán muội đi!"

Vân Đinh Định: "... phụ thân sẽ không xấu xa đến vậy đâu."
Đứa trẻ đáng thương!
Vân Quán Ninh đồng cảm nhìn nàng ấy một cái: "Nhiều năm như vậy rồi, sao muội còn không hiểu con người phụ thân muội?"
Vân Chẩn Tung là phụ thân, nhiều năm nay không thèm đoái hoài đến Vân Quán Ninh, cũng chưa từng có tí trách nhiệm nào của người làm phụ thân đối với Vân Đinh Đinh.
Ngược lại ông ta lại hết mực nâng niu yêu thương Vân Đinh Lan.
Hai tỷ muội các nàng giống như con rơi con rớt được nhặt về!
Vân Đinh Đinh không biết trả lời thế nào: "Nhưng mà..."
Nàng "nhưng mà" một lúc lâu sau, cuối cùng cũng rặn ra một câu: "Nhưng mà đại tỷ tỷ, muội cảm thấy cũng không nên làm vậy với Đức Phi nương nương"
"Cho dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ chồng của tỷ! Đức Phi nương nương vốn không thích tỷ, nếu tỷ lại đắc tội với bà ấy, không chừng bà ấy lại gây khó dễ cho tỷ đó."
Tiểu nha đầu này lại bắt đầu lải nhải rồi.
Vân Quán Ninh đau đầu.
"Vậy muội nói xem tỷ nên làm thế nào?"
"Không trêu chọc được những trốn được mà."
Vân Đinh Đinh lập tức nói: "Trốn ở Vương Phủ không gặp bà ấy!"
"Với tính cách đó của mẫu phi, cho dù tỷ có trốn trong Vương Phủ không gặp bà ấy, chỉ sợ bà ấy vẫn muốn đánh tới tận Vương Phủ, dỡ cả nóc nhà Vương Phủ lên đó!"
Có thể tránh được tính tình tệ hại đó của Đức Phi sao?
Vân Quán Ninh lắc đầu: "Nhưng hôm nay thái độ của bà ấy với tỷ lại có chuyển biến tốt."
"Không cần lo lắng, bà ấy sẽ không nổi giận đầu."
Nàng khẽ vỗ về bàn tay Vân Đinh Định: "Làm con dâu của người khác cũng không thể suốt ngày làm quả hồng mềm mặc cho người ta nhào nặn được."
"Chúng ta không làm chuyện bất kính với trường bối, không chủ động gây hấn, hết lòng hiếu thảo là được rồi."
Nàng nói năng đầy lý lẽ: "Nhưng cũng không thể để người khác ức hiếp mãi được."
"Ồ."
Vân Đinh Đinh cái hiểu cái không đáp.
Thấy ánh mắt mờ mịt của nàng, Vân Quán Ninh cũng không nói thêm nữa.
Nàng ấy còn chưa gả cho người ta, đương nhiên không hiểu đạo lý sống chung của mẹ chồng nàng dâu, nói thêm nữa cũng vô dụng.
Rất nhanh tỷ muội hai người đã bước vào phủ Chu Vương.
Hôm nay đẹp trời, sắc mặt Mặc Vĩ cũng khá tốt.
Trần Bá đang đỡ hẳn, chầm chậm đi dạo trong sân.
Thấy Vân Quán Ninh đã đến, Trần Bá mỉm cười ra nghênh đón, Mặc Vĩ cũng hiểm khi vui vẻ... chỉ là giọng điệu hắn ta vẫn hơi cứng nhắc: "Đến rồi à, vào đây ngồi đi."
Hắn ta cũng không thèm nhìn Vân Đinh Đinh lấy một cái.
Như thể khiến Vân Đinh Đinh cảm thấy sợ hãi trong lòng, nàng ấy rụt cổ lại nói: "Đại tỷ tỷ, trông Chu Vương có vẻ nghiêm túc quá."
"Ừm."
Người nghiêm túc như vậy, nhưng mỗi lần tiêm thuốc lại sợ đến phát khóc.
Vân Quán Ninh vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Nếu như muội sợ hắn, lát nữa tỷ sẽ cho muội xem thử, lúc không nghiêm túc hẳn sẽ như thế nào."
"Không hay lắm đâu."
Vân Đinh Đinh hơi bối rối.
"Có gì mà không hay chứ?"
Vân Quán Ninh dắt tay nàng ấy bước vào đại sảnh, Mặc Vĩ lúc này mới nhìn Vân Đinh Đinh hỏi: "Đây là?"
"Tam muội muội của ta."
Vân Quán Ninh đáp.
"Hôm nay phải thay thuốc sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.