Nàng ta cũng không phí sức gào thét kêu cứu, ngược lại là vô cùng khép nép muốn thương lượng với Vân Quán Ninh.
"Tỷ tỷ, ta... Ta biết sai rồi."
Ánh mắt nàng ta láo liếc, con người chuyển động rất nhanh: "Chỉ cần đêm nay tỷ tha cho ta, ta sẽ hứa với tỷ một điều kiện."
"Õ?"
Vân Quán Ninh nhìn người kia, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Nữ nhân này cũng biết cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nữa sao?
Nhưng mà dĩ nhiên nàng ta cũng không được tính là trang tuấn kiệt gì, cùng lắm xem như là con rùa rụt cổ thôi.
"Nói thử ta nghe xem nào?"
Vân Quán Ninh ngăn Độc Nhãn Long lại, mở miệng nói.
Vân Đinh Lan nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới vội vàng nói: "Tỷ cũng biết ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Cho dù là ở phủ quốc công của chúng ta hay là Doanh Vương phủ đều thế!"
Độc Nhãn Long đứng bên cạnh nghe không thấy lọt tai.
Hắn ta khinh miệt ngó nhìn Vân Đinh Lan một cái, nói: "Bây giờ đã không có Doanh Vương phủ nữa rồi."
"Chỉ có Tam Vương phủ thôi."
Sắc mặt Vân Đinh Lan trắng bệch: "Tam Vương phủ! Trong lòng của Doanh Vương... Tam Vương gia, ta vẫn còn chút địa vị."
"Nếu tỷ muốn ta làm gì đó, ta vẫn có thể làm nội gián cho tỷ."
Nàng ta dùng hết khả năng muốn giữ lại mạng sống của mình từ tay của Vân Quản Ninh.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn mà.
Chỉ cần vẫn còn sống, nàng ta vẫn còn cơ hội báo được thù đêm nay.
"Hửm?"
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601653/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.