Chương trước
Chương sau
Nước mắt không kìm được nhìn theo mẹ con hai người họ lên xe ngựa, sau đó đứng ngoài cửa hành cùng một hồi lâu không muốn bước vào.
Một đường về kinh này, trong lòng Vân Quán Ninh vô cùng xúc động.
Những ngày ở hành cung, vừa sảng khoái vừa tự do tự tại, hơn nữa còn không có nguy hiểm gì.

Hiện giờ Có thái hậu và Mặc Tông Nhiên đều đã biết sự tồn tại Viện Bảo... cũng không biết những kẻ khác có biết được hay không, Viên Bảo có thể gặp nguy hiểm hay không.
Tóm lại con đường sắp tới đây, càng phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Cho nên bọn họ đi một chút lại nghỉ một chút, ước chừng ba ngày mới về tới kinh thành.
Mặc dù xe ngựa chạy rất êm lại chậm rãi, thế nhưng nàng vẫn không kìm nổi tức giận: "Sao lại không có máy bay cơ chứ! Rõ ràng là chỉ cần một tiếng là về tới, đằng này phải ngồi xe ngựa tới ba ngày."
Cả người nàng đều bị lắc cho rã rời!
Thế nhưng tên nhóc Viên Bảo này, lại vẫn dồi dào sức sống, hết sức phấn khởi!
"Vương phi, máy bay là cái gì?"
Như Yên hỏi.
"Chính là con gà bay trên trời."
Vân Quán Ninh thuận miệng nói bừa.
Thật ra là nàng muốn lấy máy bay từ trong đại ca không gian ra cơ, nhưng lại sợ dọa tới mọi người... Vì thế ý tưởng này, cũng chỉ là chợt lóe lên trong đầu.
Đối với việc nói xằng nói xiên của nàng, ấy vậy mà cô nương đơn thuần Như Yên này cũng tin!
Vẻ mặt nàng ấy kinh ngạc: "Hóa ra gà cũng có thể bay trên trời ư?"
"Còn có thể chở người? Kiến thức của nô tỳ đúng là hạn hẹp!"
"Ừm, sau này bổn vương phi dẫn người đi trau dồi kiến thức."
Vân Quán Ninh không biết liêm sỉ nói.
Viên Bảo đi ra ngoài chơi, nàng bắt đầu kiểm kê lại chỗ bạc chất thành núi này.
Cuối cùng kiểm kê mệt rồi mà cũng không xong, thế là dứt khoát ném luôn vào trong không gian. Nàng chống cằm suy nghĩ, cũng không biết khoảng thời gian sau khi nàng rời đi này, trong kinh thành có chuyện gì mới hay không.
Mặc Diệp bận rộn việc triều chính, nhất định sẽ không chú ý tới chuyện mới lạ trong dân gian.
Huống hồ cho dù có biết, sợ là cũng sẽ không nói cho nàng.
Trước khi nàng rời kinh, đã căn dặn Độc Nhãn Long lừa Vân Đinh Lan rời khỏi kinh thành...
Bởi vì trình độ lừa gạt người của Độc Nhãn Long không đủ cao, tính cảnh giác của Vân Đinh Lan cũng rất lớn, nên không có mắc mưu.
Độc Nhãn Long này đúng là không có tiền đồ gì cả, chẳng những không thể lừa nàng ta ra khỏi Ứng quốc công phu, ngược lại còn bị Vân Đinh Lan hung hăng chửi rủa một trận tơi bời!
Mắng đến nỗi làm một nam nhân mạnh mẽ như hắn ta phải rơi lệ, nói không bao giờ trêu chọc vào nữ nhân nữa.
Vân Quán Ninh nghĩ trong lòng, nàng đã biến mất nhiều ngày như vậy, Vân Đinh Lan chắc chắn cũng biết nàng sẽ không lộ mặt, càng có khả năng là đã bị bọn người Độc Nhãn Long "giải quyết" rồi!
Như vậy sẽ không tiếp tục nghi ngờ lời nói của Độc Nhãn Long nữa?
Đêm nay, thật ra cũng có thể gặp Vân Đinh Lan một lần!
Vì thế nàng đi gặp Độc Nhãn Long.
Trong thời gian này, Độc Nhãn Long đang dẫn các huynh đệ cuốc đất, mồ hôi rơi như mưa.
Vân Quán Ninh đã từng nói, bọn họ không thể tiếp tục làm những kẻ há miệng chờ sung.
Cũng không thể làm dân côn đồ, đi cướp bóc người khác.
Tuy rằng không hiểu đó có nghĩa là gì, nhưng những gì mà cô nãi nãi yêu cầu làm, luôn luôn có đạo lý của nó!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.