Hơn nữa, nếu bọn họ cùng nhau hồi kinh cũng khó tránh sẽ gây sự chú ý.
Đến lúc đó, Viện Bảo bảo bối chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Mặc Tông Nhiên thở dài một hơi, cảm nhận được xe ngựa đang chầm chậm lăn bánh... thật ra đã rất nhanh rồi, nhưng ông đang nóng lòng muốn về, thật muốn lập tức bay về kinh thành.
Xử lý xong mọi chuyện sẽ đến đón Viên Bảo.
Vì vậy mới cảm thấy xe ngựa chạy chậm.
"Sao lại chậm như vậy? Tăng tốc đi! Ngựa đói hay là trẫm để các ngươi đói?"
Thị vệ đảm nhiệm đánh xe ngựa vô cùng đáng thương nói: "Hoàng thượng, đã rất nhanh rồi!"
"Trẫm thấy chưa nhanh! Tăng tốc thêm đi!"
Thị vệ không biết làm sao, đành phải quất ngựa một roi.
Ngựa bị giật mình, bắt đầu chạy điên cuồng... Tô Bình Thiện ngồi cùng thị vệ cũng lập tức bám chặt xe ngựa, suýt chút đã văng ra khỏi xe!
Ngựa chạy bằng băng trên con đường bằng phẳng giữa rừng.
Tô Binh Thiện có thể cảm nhận được gió lớn điên cuồng táp vào mặt, sắp thổi bay cả chiếc mũ trên đầu ông ta.
Ông ta vừa ôm đầu vừa bám chặt xe ngựa.
Gió lùa vào trong khoang miệng, ông ta chật vật phát ra tiếng "vù vù vù" trong cơn gió.
Nhưng Mặc Tông Nhiên vẫn chưa hài lòng, còn ở trong xe quát to: "Nhanh thêm chút nữa!"
Thị vệ: "..."
Đây đã là tốc độ cực kỳ nhanh rồi, còn muốn nhanh hơn nữa sao?
Xe ngựa cũng đâu thể bay được?
Hoàng thượng ngồi trong xe ngựa, không rõ tình hình bên ngoài, Tô công công đáng thương đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601643/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.