Chỉ thấy Vân Quán Ninh vẫn cúi thấp đầu...
Dẫu sao thì Cố Thái hậu cũng là người đã ở trong hậu cung nhiều năm, mặc dù bà ấy ở hành cung dưỡng bệnh đã lâu, nếu nhìn từ bên ngoài thì không khác gì mấy vị lão thái thái bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ thì dường như năm tháng đã thiên vị bà ấy rất nhiều, không hề lưu lại quá nhiều vết tích ở trên khuôn mặt bà.
Đột mắt vẫn còn tinh tường kia, lóe ra mấy ánh nhìn rất sắc bén.
"Sao trước đó ai gia lại chưa gặp hai nha đầu này bao giờ?".
Bà hỏi Vương ma ma.
"Lúc nãy nô tỳ nói trà nước hôm nay đặc biệt thơm ngọt. Cũng không phải là bởi vì đổi trà, mà là bởi vì...đổi chấm trà người cho Thái hậu đó ạ!"
Vương ma ma nở nụ cười xán lạn.
"Tại sao lại phải làm thế?"
Cố Thái Hậu nhíu mày, khi bà quay đầu nhìn lại lần nữa thì Vân Quán Ninh đã ngẩng đầu lên: "Thái hậu!"
"Ngươi là, là Ninh Nhi?"
Bởi vì quá kinh ngạc nên Cố Thái Hậu đánh rơi chén trà trong xuống đất, bà ấy lập tức đứng dậy. Không dám tin nhìn trên dưới trước sau người Vân Quán Ninh một lượt...
"Con là Ninh Nhi!"
Vân Quán Ninh quỳ xuống thỉnh an: "Ninh Nhi thỉnh an Thái hậu."
"Ôi chao.”
Cổ Thái Hậu vô cùng xúc động.
Bà ấy lập tức rơi nước mắt, kéo nàng vào trong ngực mình: "Thì ra là Ninh Nhi! Ai gia còn tưởng rằng, Diệp nhi tra tấn con nhiều năm nên con đã sớm ra đi rồi..."
Lần gần nhất bà ấy hồi cùng cũng đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601608/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.