Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy Vân Quán Ninh vẫn cúi thấp đầu...
Dẫu sao thì Cố Thái hậu cũng là người đã ở trong hậu cung nhiều năm, mặc dù bà ấy ở hành cung dưỡng bệnh đã lâu, nếu nhìn từ bên ngoài thì không khác gì mấy vị lão thái thái bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ thì dường như năm tháng đã thiên vị bà ấy rất nhiều, không hề lưu lại quá nhiều vết tích ở trên khuôn mặt bà.
Đột mắt vẫn còn tinh tường kia, lóe ra mấy ánh nhìn rất sắc bén.

"Sao trước đó ai gia lại chưa gặp hai nha đầu này bao giờ?".
Bà hỏi Vương ma ma.
"Lúc nãy nô tỳ nói trà nước hôm nay đặc biệt thơm ngọt. Cũng không phải là bởi vì đổi trà, mà là bởi vì...đổi chấm trà người cho Thái hậu đó ạ!"
Vương ma ma nở nụ cười xán lạn.
"Tại sao lại phải làm thế?"
Cố Thái Hậu nhíu mày, khi bà quay đầu nhìn lại lần nữa thì Vân Quán Ninh đã ngẩng đầu lên: "Thái hậu!"
"Ngươi là, là Ninh Nhi?"
Bởi vì quá kinh ngạc nên Cố Thái Hậu đánh rơi chén trà trong xuống đất, bà ấy lập tức đứng dậy. Không dám tin nhìn trên dưới trước sau người Vân Quán Ninh một lượt...
"Con là Ninh Nhi!"
Vân Quán Ninh quỳ xuống thỉnh an: "Ninh Nhi thỉnh an Thái hậu."
"Ôi chao.”
Cổ Thái Hậu vô cùng xúc động.
Bà ấy lập tức rơi nước mắt, kéo nàng vào trong ngực mình: "Thì ra là Ninh Nhi! Ai gia còn tưởng rằng, Diệp nhi tra tấn con nhiều năm nên con đã sớm ra đi rồi..."
Lần gần nhất bà ấy hồi cùng cũng đã được nửa năm rồi.
Hôm đó khi gặp cái đứa Mặc Diệp hư hỏng kia lại nói với bà ấy rằng Vân Quán Ninh không còn sống được lâu nữa!
Cố Thái Hậu sai người đến Minh Vương phủ nghe ngóng tin tức, cũng nhận được tin Minh Vương Phi bệnh nặng, sợ là không còn sống được bao lâu nữa.
Bởi vậy nên bà mới đau lòng mà trời cung một lần nữa.
Nào biết hôm nay bà ấy lại có thể gặp lại Vân Quán Ninh một lần nữa ở hành cung này?
Thấy Cố Thái Hậu khóc, Vương ma ma cũng rơi lệ theo.
Cảm xúc của Vân Quán Ninh bị hai người bọn họ ảnh hưởng, cũng có cả ảnh hưởng từ cảm xúc của nguyên nên nàng cũng khóc theo, thở không ra hơi: "Thái hậu, con không sao, con không sao!"
Thấy thế, Như Yên cũng rơi nước mắt.
"Không sao là tốt rồi!"
Cố Thái Hậu nức nở, đẩy Vân Quán Ninh ra xa một chút: "Để ai gia nhìn con
kỹ một chút nào."
Bà ấy ngắm nghía Vân Quán Ninh rất kỹ càng, cả nửa ngày sau mới nói: "Gầy! Quá gầy!"
So với bốn năm trước thì bây giờ Vân Quán Ninh đã gầy đi rất nhiều.
Nhưng mà không phải là bởi vì nàng bị cấm túc Thanh Ảnh viện, bốn năm qua phải chịu nhiều “khổ sở” đâu nhé .
Có “không gian” đại ca ở đây, bốn năm nay nàng còn chẳng biết cái gì gọi là khổ sở.
Chỉ là nàng cảm thấy, Vân Quán Ninh trước đây quá béo.
Nàng thấy thon thả một chút sẽ đẹp hơn, cho nên nàng mới cố ý giảm béo!
Cố Thái Hậu không rõ nguyên nhân nên chỉ nghẹn ngào hỏi: "Cái đứa khốn nứa khốn nạn kia (Mặc Diệp),sao nó lại có thể tra tấn con như thế? Con nói cho ai gia nghe đi, ai gia sẽ bắt hắn rồi sai người đánh cho hắn một trận, xả giận cho con!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.