“Nhưng sau đó chính là thông tin Trần quý phi mất vì bị bệnh.”
Dương thái y thở dài một hơi thật sâu, trên khuôn mặt đầy vẻ áy náy, tự trách: “Lúc đó nếu như vị thần hạ quyết tâm sớm hơn, nếu vi thần đến xem cho quý phi nương nương.”
“Có lẽ là một kết cục khác rồi!”
Ông ta khẽ lắc đầu: “Kể từ đó, vị thần đã có nhận thức khác về lòng người.”
Không chỉ là Dương thải y đã có nhận thức khác.
Sau khi nghe những lời ông ta nói, Vân Quán Ninh cũng đã có nhận thức khác về lòng người.
“Cũng kể từ đó, vị thần hạ quyết tâm phải làm một thái y tận trung với công việc. Không thể làm trái lại y đức của mình, không thể làm chuyện khiến bản thân mình hối hận.”
Dương thái y nghiêm túc nói.
Vì vậy hôm nay Doanh Vương Phủ, sau khi chẩn đoán rằng Vân Đinh Lan vẫn chưa mang thai, ông ta cũng không hề lo lắng do dự mà thẳng thắn bẩm báo.
Những năm gần đây, ông ta chưa bao giờ làm ra bất kỳ chuyện gì trái với y đức.
“Dương thái y, người làm rất tốt! Ngươi là một thải y tốt.”
Vân Quán Ninh vỗ nhẹ vào vai ông ta, vô cùng khích lệ ông ta: “Kiên trì đi tiếp với con đường của mình nhé! Ta tin rằng, người là một ánh sáng sáng ngời trong vũng bùn như hậu cung.”
Những lời này quả thật là một sự khích lệ cho lớn cho Dương thái y.
Ông ta nước mắt giàn giụa nhìn nàng: “Cảm ơn người, Minh Vương phi”
“Vị thần cũng biết rằng Minh Vương phi tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601588/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.