Dưới tác dụng của thuốc, Mặc Vĩ đã ngủ thiếp đi.
Vân Quán Ninh lại kiểm tra kĩ hơn thuốc mà Trần Bá đã đi mua cho Mặc Vĩ.
Thuốc thì không có vấn đề gì, chỉ là có một loại thuốc có mùi khá ẩm ướt. Không những ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc, mà ngược lại khi kết hợp với các loại thuốc khác sẽ sản sinh ra một ít độc tính.
Cho nên sau khi Mặc Vĩ uống thuốc, bệnh tình mới đột nhiên nghiêm trọng
hơn.
“Sau này nếu muốn lấy thuốc thì vào cung đến thái y viện, chỉ tìm Dương thái y lấy thuốc, người khác... đừng tin bất kì ai khác.”
Vân Quán NInh nghiêm túc dặn dò Trần Bá.
Trần Bá rất nhanh nhận ra: “Ý của Minh Vương phi là?”
Loại thuốc ẩm ướt đó rất có thể là có người cố tình bỏ vào để hãm hại Mặc Vi?
“Ta không có ý gì cả.”
Vân Quán Ninh nhàn nhạt nói: “Dù sao thì cũng chỉ là một loại thuốc ẩm ướt thôi! Không biết rốt cuộc là do đại phu của y quán bất cẩn, hay là có người khác không cần cận để nhầm vào.”
“Không có chứng cứ, ai mà biết được?”
Ở hoàng thất càng lâu, lời của nàng càng không để lộ vết tích, không để người khác có cơ hội lợi dụng.
Nghe như nàng đang giúp y quán thoát khỏi bị nghi.
Nhưng thực chất, nàng đang nhắc nhở Trần Bá cẩn thận là trên hết!
“Việc hôm nay ta giúp Chu Vương trị bệnh cũng không phải là bí mật gì rồi. Tốt nhất là phải cẩn thận mọi việc, Trần Bá, ông thấy sao?”
Sau khi ngẫm nghĩ câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601586/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.