Đột nhiên bị gọi tên, Trần Bá vội lau mồ hôi trên trán: “Lão nô, lão nô...”
“Trả lời thành thật vào, bổn vương phi không thích người khác nói dối.”
“Lão nô tưởng rằng Minh Vương phi vẫn còn thù hận vương gia nhà ta, nên cố tình muốn vỗ chết vương gia.”
Trần Bá gượng gạo đáp.
"Ha..."
Nụ cười Vân Quán Ninh mang vài phần chế nhạo: “Ta đúng là muốn vỗ chết vương gia nhà ông mà!”
“Nhưng mà giết người phải đền mạng, phụ hoàng lại dặn ta phải chăm sóc tốt hơn, cho nên ta chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi, chứ sao lại vỗ chết hẳn thật?”
Ban nãy chẳng qua là nàng muốn cho Mặc Vĩ biết tay mà thôi.
Cũng chẳng có nguyên nhân gì khác.
Chỉ là bởi vì Mặc Vĩ không phối hợp, còn năm lần bảy lượt chọc tức nàng, cho nên Vân Quán Ninh mới giận như vậy.
Cho nên mới mạnh tay vỗ vào lưng của của Mặc Vĩ đó!
Trấn Bá: ".”
Là do ông ta nghĩ nhiều quá rồi!
Ông ta vốn tưởng là ông ta đã suy bụng ta ra bụng người, hiểu nhầm Minh Vương phi, nhưng lại không ngờ Vân Quán Ninh lại thừa nhận suy nghĩ để tiện trong lòng nàng một cách dứt khoát như vậy!
“Ngươi, ngươi.”
Mặc Vĩ giận đến mức nhồi máu cơ tim: “Bổn vương không cần ngươi cứu!”
“Vậy ngươi nhặt cục máu đờm người vừa khạc ra, rồi nuốt vào lại đi.”
Vân Quán Ninh đứng dậy, nhìn hắn ta với vẻ mặt vô tội: “Nếu như hôm nay người chết vì nghẹn cục máu đờm này, phụ hoàng sẽ không truy cứu ta đâu.”
Mặc Vĩ: "... Vân Quán Ninh!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601584/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.