Vân Quán Ninh mỉm cười nịnh nọt: “Mặc dù con dâu nói giúp Tô công công, nhưng cũng thật lòng lo lắng cho long thể của phụ hoàng.”
“Người nghĩ xem, nếu như thân thể phụ hoàng suy yếu, sau này ai sẽ giúp đỡ và làm chủ cho con dâu, trên dưới trong cung ai có thể tùy ý để con dâu vô cớ làm loạn như vậy.”
Vẻ mặt nàng “chân thành”: “Phụ hoàng, người chính là chỗ dựa vững chắc cho con.”
“Cút, cút, cút, cái miệng này của ngươi trẫm nói không lại.”
Mặc Tông Nhiên ghét bỏ khoát tay: “Ai là chỗ dựa vững chắc của ngươi, trẫm chỉ muốn nhanh chóng đuổi người đi, ai tùy ý để người làm loạn vô cớ?”
Mặc dù nói vậy nhưng sắc mặt của Mặc Tông Nhiên đã dịu đi nhiều.
Bầu không khí căng thẳng trong Ngự Thư Phòng đã tiêu tan đi rất nhiều.
Mặc Diệp bất ngờ liếc nhìn nàng.
Hoá ra vợ mình còn có bản lĩnh này...
Hôm khác nếu hắn chọc giận phụ hoàng thì sẽ đưa Vân Quán Ninh vào cung.
Cái miệng này của nàng đúng là có thể biến nguy thành an.”
Mặc Diệp khoanh tay trước ngực, trầm ngâm nhìn Vân Quán Ninh.
Bắt gặp với ánh mắt đánh giá của hắn, trong lòng Vân Quán Ninh có một dự cảm không lành. Tên nam nhân này chẳng lẽ là có ý đồ xấu gì với nàng chứ?
Mặc Tông Nhiên nhìn Tô Bình Thiện ngã dưới đất chưa đứng dậy: “Thứ già nua vô dụng!”
“Mới vào đã bảo xảy ra chuyện lớn, làm trẫm mất hứng! Có chuyện gì không thể nói luôn sao?”
“Vâng, là lỗi của nô tài.”
Tô Bình Thiện càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601571/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.