“Đừng sợ, bảo bối.”
Vân Quán Ninh đề nỗi lo sợ trong lòng xuống, nàng dịu dàng nói: “Đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.”
“Khi mẫu thân còn nhỏ cũng hay gặp ác mộng. Bà ngoại đã nói cho ta biết rằng giấc mơ sẽ trái ngược với hiện thực. Con mơ thấy mẫu thân biến mất, vậy chứng tỏ là mẫu thân sẽ mãi mãi ở bên Viên Bảo”
Nàng lấy tay véo nhẹ vào má Viên Bảo: “Con mơ thấy có người rượt mình, tôi phải nhảy xuống dưới vực sâu, vậy có nghĩa là tất cả mọi người đều sẽ thích con, đều muốn bảo vệ con thật tốt.”
“Con phải nhớ kỹ, mẫu thân sẽ ở bên con mọi lúc mọi nơi, mãi mãi không xa rời.”
Giọng nói của nàng vừa êm dịu lại nhẹ nhàng. So với dáng vẻ hung hăng như hổ cải thường ngày thì đúng là một trời một vực.
Như Yên không nhịn được lại quay đầu nhìn nàng một cái.
Nhưng nàng ấy lại nhìn thấy ánh mắt lấp lánh rơm rớm nước mắt của Vân Quán Ninh. Hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt nàng, khuôn mặt nàng u uất như đang chứa một nỗi buồn nào đó.
Trong giờ phút đó, lòng Như Yên dâng lên cảm giác sợ hãi.
Nàng ấy cứ có cảm giác rằng đêm nay Vương phi có gì đó khác thường.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vân Quán Ninh giơ tay lau khô nước mắt, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Viên Bảo đã ghé đầu vào ngực nàng ngủ một lần nữa rồi.
Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ôm Viên Bảo vào lòng rồi nhẹ nhàng đặt Viên Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601554/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.