Nơi này mới là nơi an toàn nhất cũng là nơi tuyệt đối không thể đánh mất. Nếu là vòng ngọc mất thì bùa bình an cũng sẽ mất, tất cả những thứ nagf có cũng sẽ mất đi...
Nhưng mà vòng ngọc tuyệt đối không thể đánh mất.
Nó đã hút máu tươi của nàng, gần như đã hợp làm một với thân thể của nàng.
“Cảm ơn người, Tử Ngư.”
Vân Quán Ninh ngẩng đầu, ánh mắt nàng chân thành nhìn hắn ta: “Ngươi và Huyền Sơn tiên sinh đã cứu ta một mạng, ta vĩnh viễn sẽ ghi nhớ ân tình này. Chỉ cần ngươi có yêu cầu gì thì cứ tuý ý nói với ta.”
“Không cần nói cảm ơn.”
Tống Tử Ngư lẩn tránh ánh mắt của nàng.
Hắn giúp nàng cũng không phải vì muốn nàng ghi nhớ ân tình...
Sau khi hạ tảo triều, Mặc Diệp tràn đầy mong đợi trở về Minh Vương phủ.
Vốn dĩ tưởng rằng hắn dốc toàn tâm toàn lực để tạo điều bất ngờ cho Vân Quán Ninh, trở về Minh Vương phủ nhất định sẽ được chào đón với một khuôn mặt tươi cười, ân cần hỏi han.
Nhưng khi hắn bước vào cửa, Vương phủ yên tĩnh lạ thường.
Vân Quán Ninh Không ở trong đại sảnh.
Hắn lại đến Thanh Ảnh viện, những lễ vật hắn gửi vào lúc sáng đã được Như Yên sắp xếp gọn gàng.
Thanh Ảnh viện cũng im ắng.
"Như Yên?"
Mặc Diệp nhíu mày: "Vương phi đâu?"
"Bẩm vương gia, vương phi đang ở trong phòng."
Như Yên vươn tay chỉ: "Vương phi sáng sớm dậy tâm trạng không được tốt, ăn sáng xong rồi trở về phòng nằm đi. Vương gia, ngài vào xem vương phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601528/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.