Chương trước
Chương sau
Nàng nói không sai, dù là lúc còn ở Chu gia hay sau khi gả vào Hàn vương phủ thì Chu Oanh Oanh chính là người mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
Nàng ta nói như vậy cũng chỉ là khách sáo mà thôi.
Chu Xanh Danh nghe Vân Quán Ninh như vậy thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ninh nhi, vậy vất vả cho muội rồi!”

Vân Quán Ninh cười cười, nhanh chóng bước vào phòng bếp.
Mặc Phi Phi đã ở phòng bếp chờ nàng: “Thất tẩu tẩu, tẩu cũng biết là bổn công chúa không thể làm trợ thủ được đúng không? Có phải là tẩu có gì muốn nói với muội không?”
Hôm nay nha đầu này cũng thật thông minh.
Vân Quán Ninh gật gật đầu, nói về chuyện của Viện Bảo.
Mặc Phi Phi lập tức đồng ý, vỗ ngực bảo đảm: “Thất tẩu tẩu yên tâm! Thân thế của Viện Bảo chỉ có tỷ và Thất ca ca mới có tư cách tuyên bố.”
“Trước khi hai người công bố chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai khác! Bao gồm cả mẫu phi!”.
Vân Quán Ninh nghe nàng ta nói vậy thì rất cảm động, vui mừng nhìn nàng ta.
“Đa diễn trò thì phải diễn cho đủ bộ, muội giúp ta lột tỏi đi.”
Vì tỏ ra biết ơn với Mặc Phi Phi nên nàng đưa một đống tới cho Mặc Phi Phi.
Mặc Phi Phi: “...”
Nàng nhăn mũi, bắt tay vào lột tỏi bằng khuôn mặt đau khổ.
Màn đêm vừa buông xuống thì bữa tối cũng hoàn tất.
Trong lúc các ma ma, nha hoàn bưng thức ăn lên, Vân Quán Ninh đi thay quần áo, nàng mới vừa bước vào phòng ăn thì Viên Bảo đã lập tức chạy đến: “Mẹ nuôi, Chu tiểu béo là một con nhóc mít ướt, con không muốn chơi nó!”
Chu Tiểu Béo?
Thằng bé này hay thật, chưa được nửa canh giờ mà Viên Bảo đã đặt biệt danh cho người ta rồi?
Vân Quán Ninh dở khóc dở cười, nàng đưa một cái mặt nạ đang cầm trong tay cho Viên Bảo: “Con mang tấm mặt nạ này lên đi, rồi cùng dùng bữa thôi.”
Viên Bảo nghe lời đeo mặt nạ lên.
Mẫu tử hai người bước vào phòng ăn thì mấy người trong đó đã ổn định chỗ ngồi rồi.
Vân Quán Ninh vừa ngồi xuống bên cạnh Mặc Diệp thì đã thấy Mặc Phi Phi kinh ngạc nhìn Viên Bảo: “Thất tẩu tẩu, đứa nhóc đáng yêu này là ai vậy?”
“Một đứa trẻ thật đáng yêu! Có phải là con nuôi của tẩu không?”
“Bản công chúa thật sự rất thích nó! Nếu là con nuôi của thất tẩu tẩu thì cũng chính là con nuôi của muội!”
Mặc Phi Phi ôm Viên Bảo, nhéo khuôn mặt lộ ra một nửa của nó: “Con nuôi, mau hôn bản công chúa một cái đi!”
Vân Quán Ninh: “..”
Phi Phi à, muội có diễn kịch hơi quá lố rồi không?
Kỹ thuật diễn cũng quá phô trương rồi đấy!
Có lẽ đã bị khả năng diễn kịch “tinh tế” của Mặc Phi Phi hấp dẫn, Mặc Hàn Vũ tò mò hỏi: “Vân Ninh, vì sao đứa nhỏ này phải mang mặt nạ vậy?”
Vân Quán Ninh cảm thấy hơi căng thẳng trong lòng.
Chẳng lẽ Mặc Hàn Vũ đã nhìn ra điều gì rồi?
Hắn ta đang hoài nghi điều gì sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.