Chương trước
Chương sau
Mặc Hàn Vũ cười chào hỏi.
"Quá trùng hợp đi ấy chứ"
Vân Quán Ninh cười cười, chỉ thấy Mặc Diệp ở một bên, không nói tiếng nào mà ôm Viên Bảo lên.
Nàng cảm thấy hơi cạn lời.

Nam nhân này đang khoe khoang rằng hắn có con trai sao?
Thật là ngây thơ!
Quả nhiên, Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh lập tức bị hắn và Viên Bảo hấp dẫn.
“Lão Thất, đứa bé này là con nhà ai?”
Mặc Hàn Vũ đến gần, muốn nhìn xem Viên Bảo trông như thế nào, lại bị một tay của Mặc Diệp đẩy ra.
Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại mặt nạ trên mặt Viên Bảo.
Lúc này mới hời hợt nhìn lướt qua Mặc Hàn Vũ: "Của bổn vương."
“Phụt.”
Mặc Hàn Vũ lập tức nở nụ cười.
Ngay cả Chu Oanh Oanh cũng tò mò nhìn Vân Quán Ninh: "Ninh Nhi, từ khi nào mà hai người đã có một nhi tử lớn như vậy?”
Mặc Hàn Vũ ở một bên đã cười đến mức ngửa đầu ra sau, chảy cả nước
måt.
Thấy Mặc Diệp còn muốn nói gì đó, Vân Quán Ninh vội vàng nháy mắt với hắn: khiêm tốn, phải khiêm tốn! Tạm thời chưa thể cho người khác biết thân phận của Viên Bảo!
"Vương gia, đừng trêu chọc bọn họ nữa! Đây là con một người bạn của ta, ta đã nhận nó làm con trai nuôi. Gần đây nàng ấy có việc, nên ta mới đón đứa bé về vương phủ ở vài ngày!”
"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có cha, cùng mẫu thân nương tựa lẫn nhau. Nó cũng trực tiếp gọi ta là mẫu thân cho nên Vương gia mới nói nó là nhi tử của chúng ta.”
Nàng giải thích với một nụ cười.
Dù sao thì đầu óc của Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh cũng không nhanh nhạy cho lắm.
Có lẽ sẽ khá dễ lừa gạt...
"Vậy sao?"
Lời giải thích này cũng khá hợp lý, Chu Oanh Oanh gật gật đầu: "Đứa bé này thật đáng thương! Sao từ nhỏ lại chỉ có mẫu thân mà không có phụ thân chứ? Phụ thân của nó đâu?"
“Chết rồi."
Vân Quán Ninh không suy nghĩ mà nói: "Hắn ta vốn là một nam nhân cặn bã, có lỗi với hai mẹ con bọn họ, chết đi cho đỡ chật đất."
Mặc Diệp: "..."
Sao hắn lại cứ cảm thấy nữ nhân này đang nguyền rủa mình thế nhỉ?
Mặc Diệp nghe ra được Vân Quán Ninh đang cạnh khoẻ hắn.
Nhưng nàng nói không sai, bây giờ Viên Bảo vẫn không nên lộ thân phận ra. Cho dù hắn đã sớm muốn chiếu các thiên hạ, Mặc Diệp hắn đã có nhi tử rồi!
Như vậy chỉ khiến Viên Bảo rơi vào tình thế nguy hiểm mà thôi.
Vì thế hắn chỉ có thể thuận theo gật đầu: “Ninh nhi nói không sai”
Chỉ là hắn thấy dường như mặt mình đang nóng lên vì xấu hổ.
“Đứa trẻ đáng thương!”
Chu Oanh Oanh chậc lưỡi, thương tiếc nhìn Viên Bảo.
Chu Điềm Điềm đang nằm trong lòng nàng ta cũng đã ngừng khóc thút thít rồi, bây giờ bé đang tò mò quan sát mặt nạ trên mặt Viên Bảo. Đôi mắt bé đảo một vòng rồi duỗi tay túm lấy chiếc mặt nạ đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.