Chương trước
Chương sau
Thần thiếp đã cố gắng thử rất nhiều lần, nhưng hoàng thượng vẫn không có hứng thú.”
Không có hứng thú?
Mặc Tông Nhiên không có bất cứ hứng thú gì với nàng ta!
Mỗi khi về đêm chỉ kéo chắn qua đầu rồi ngủ, căn bản không muốn nhìn nàng ta.

Có lúc Tôn Đáp Ứng còn lén trèo màn che, nhưng vẫn bị Mặc Tông Nhiên đuổi ra ngoài.
Trong đêm lệnh cho nàng ta hướng ra ngoài cửa lưng quay lại với giường, không phép được nhìn ông ta...
Tôn Đáp Ứng vô cùng ủy khuất: “Nương nương, thân thiếp thật sự không có cách nào, mong nương nương tội nghiệp thân thiếp, xin nương nương chỉ dạy!”
Triệu hoàng hậu thở dài thườn thượt.
Chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể cố gắng một lần.
Bà ta thấm sâu nhìn nàng ta: “Ngươi có biết rằng trên đời này, nam nữ không động lòng thì còn có thể động tình không?”
Câu nói này quá sâu sắc, Tôn Đáp Ứng là kẻ ngốc số một căn bản nghe không hiểu!
Nàng ta ngẩn người lắc đầu: “Thần thiếp không hiểu.”
Triệu hoàng hậu: “...”
Cạn! Lời!
“Hoàng thượng không những không động tình với người, thậm chí đến trên giường còn không muốn động tình với người, nam nhân ấy mà, đều là động vậy suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
Bà ta hít sâu một hơi, kìm nén hỏa khí trong lòng.
Kiên nhẫn giải thích cho kẻ ngốc số một: “Người trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn cũng là một kẻ thông thạo chuyện chăn gối.”
Tuy rằng Tôn Đáp ứng chưa từng trải qua chuyện người lớn.
Nhưng trước khi nàng ta tiến cung, thì cha mẹ nàng ta đã đặt rất nhiều kỳ vọng, hy vọng nàng ta có thể tóm chặt được... cơ thể của hoàng thương.
Tim của hoàng thượng đã nằm trên người Đức Phi, mọi người đều biết.
Không nắm được tim, vậy chỉ có thể tóm được cơ thể.
Vì vậy mẹ của nàng ta đã nhét không ít hình ảnh, tranh vẽ và những thứ khiến người khác đỏ mặt tía tai. Thậm chí là trước khi tiến cung, mẹ nàng ta còn dạy rất nhiều lần, làm thế nào để hầu hạ một nam nhân...
Sau khi nghe lời Triệu hoàng hậu nói, nàng ta xấu hổ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vâng”
“Nếu đã như vậy, người chỉ cần sử dụng kỹ năng của cơ thể người, để hoàng thượng mê mệt.”
Triệu hoàng hậu nói: “Bây giờ ngươi không leo lên được giường của hoàng thượng, thì phải nghĩ cách để hoàng thượng chủ động ôm người lên giường!”
Tôn Đáp Ứng cảm thấy khó khăn: “Điều này là không thể, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không nguyện ý”
Triệu hoàng hậu: "..”
“Bổn cung biết! Vì thế bổn cung mới bảo người nghĩ cách!”
Tiếng nghiến răng nghiến lợi rất rõ.
Tôn Đáp Ứng rụt cổ lại: “Thần thiếp ngu dốt...”
“Bổn cung cũng thấy người thật sự ngu dốt!”
Triệu hoàng hậu tức giận lập tức cười: “Ngươi có thể bảo cho người ở ngoài cùng tìm thuốc khiến nam nhân động lòng! Đến lúc đó không cần hoàng thượng động lòng với người, cũng sẽ động tình!”
“Hiểu chưa?”
Bà ta đã nói rất rõ ràng, coi như Tôn Đáp ứng đã hiểu.
Nàng ta kinh ngạc đáp lại: “Thần thiếp lập tức phái người ra cũng chuyển lời cho cha!”
Tôn Đáp Ứng vui mừng hớn hở ra ngoài.
Thật không thể nghĩ tới Triệu hoàng hậu thật sự có kế sách này, nhưng những năm gần đây tại sao còn không địch nổi Đức Phi 'ngốc nghếch như vậy?
Nói đến đây bản thân Triệu hoàng hậu cũng ngu ngốc mà thôi!
Kẻ ngốc thứ hai cho kẻ ngốc đầu chủ ý, thật khiến cho người ta mong chờ.
Rốt cuộc thì hai kẻ ngốc liên thủ với nhau, sẽ có thể làm ra loại chuyện gian trá gì!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.