Chương trước
Chương sau
Nếu Mặc Tông Nhiên đã nhúng tay vào chuyện này... Thì chỉ có một kết quả, và kết quả đó trong lòng Triệu Hoàng hậu cũng đã rõ, hôm nay chỉ e bà ta không thể làm gì tiểu tiện nhân này.
Mà như vậy lại càng khiến nỗi hận Vân Quán Ninh trong lòng bà ta một nhiều thêm!
Đối mặt với ánh mắt dương dương tự đắc của nàng, Triệu Hoàng hậu tức đến quặn thắt tim gan.
"Một ngày, Hoàng thượng có trăm công ngàn việc vất vả. Mấy chuyện vặt vãnh hậu cung, cũng như dạy bảo con dâu, vẫn nên để bổn cung làm thì hơn!"

Bà ta nghiến răng nói: "Ngươi trở về bẩm báo với Hoàng thượng, bổn cung tự biết nặng nhẹ. Hôm nay con dâu lão thất phạm phải sai lầm lớn, bổn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, nhưng đương nhiên cũng sẽ không giết nàng ta!"
Mấy chữ cuối cùng hiển nhiên là bà ta miễn cưỡng nói ra!
Tô Bỉnh Thiện sửng sốt: "Nương nương..."
"Đừng nói nữa! Tâm ý bổn cung đã quyết!"
Triệu Hoàng hậu vung tay, tiếp tục đi về phía Khôn Ninh cung.
Bình thường, bà ta luôn tìm mọi cách ngoan ngoãn nghe theo Mặc Tông Nhiên.
Nhưng hôm nay, bà ta muốn phản nghịch một lần!
Trương ma ma bị tức xỉu, Tích Nguyệt cung bị hủy, đã đồng nghĩa với việc Hoàng hậu là bà ta bị vẽ mặt.
Nếu hôm nay mà không xử lý Vân Quán Ninh ra ngô ra khoai, tên của Triệu Hoàng hậu sẽ viết ngược lại!
Thấy Triệu Hoàng hậu giận đùng đùng rời đi, Tô Bình Thiện khổ sở liếc nhìn Vân Quán Ninh, ánh mắt chất chứa sự đồng cảm: "Minh Vương phi ráng tự bảo trọng! Nố tài không cứu được người rồi!"
Vân Quán Ninh nháy mắt vài cái tỏ ngụ ý: Đi mời phụ hoàng đến Khôn Ninh cung!
Tô Binh Thiện bình tĩnh gật đầu, không thể làm gì khác hơn ngoài xoay người trở về Ngự Thư Phòng.
Vào tới Khôn Ninh cung, cơn tức của Triệu Hoàng hậu vẫn chưa tan.
Thậm chí bởi vì có sự nhúng tay của Mặc Tông Nhiên, mà lửa giận trong lòng bà ta càng thêm mãnh liệt. Vừa bước vào cửa, bà ta đã ra lệnh cho đám cùng nhân đập vỡ bình hoa xuống đất, vơi vãi mảnh vỡ khắp nơi.
"Quỳ xuống!"
Triệu Hoàng hậu chỉ vào những mảnh vỡ trên mặt đất, quát vào mặt Vân Quán Ninh và Mặc Phi Phi.
Nhìn những mảnh sứ vỡ sắc nhọn, Vân Quán Ninh âm thầm tặc lưỡi.
Khả lắm!
Triệu Hoàng hậu thật độc ác!
"Mẫu hậu, con dâu vẫn chưa giải thích mà."
Vân Quán Ninh liếc mắt sang Mặc Phi Phi: "Hơn nữa Phi Phi vẫn còn nhỏ, muội ấy là nạn nhân trong vụ này, nếu mẫu hậu vẫn muốn trừng phạt Phi Phi, thì thật không đúng chút nào!"
"Nạn nhân?"
Triệu Hoàng hậu cười nhạt.
Bà ta liếc mắt sang Tôn Đáp Ứng, thấy nàng ta cúi đầu nức nở, bèn chế nhạo Vân Quán Ninh: "Vậy xem ra, người muốn chịu tội thay Phi Phi?"
"Mẫu Hậu..."
Mặc Phi Phi vừa mở miệng đã bị ánh mắt Vân Quán Ninh làm cho ngắt ngang: "Vâng"
Nàng gật đầu: "Con dâu sẽ chịu tội thay Phi Phi."
Mặc Phi Phi cảm động: "Tẩu tẩu.."
"Phi Phi, ngồi xuống đi" Vân Quán Ninh nói với nàng ấy.
Mặc Phi Phi đành đi sang một bên. Nhưng Triệu Hoàng hậu không bạn ngồi, nàng ấy cũng không dám ngồi xuống, chỉ có thể đứng cùng chỗ với Tôn Đáp Ứng, hai người họ cũng chẳng ưa gì nhau.
Vân Quán Ninh cũng không nóng nảy.
Ngược lại là cái quỳ hôm nay, trừ khi là đánh gãy chân của nàng còn không thì đừng hòng ai ép nàng quỳ được!
Còn về chịu tội thay Mặc Phi Phi...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.