Chương trước
Chương sau
"Muội đang khóc vì đường kẹo ngọt hay là ăn nhiều quá bị đau răng?"
Vân Quán Ninh nói đùa.
Mặc Phi Phi lúc này mới lau nước mắt ngồi dậy, đưa hộp đường kẹo cho Vân Quán Ninh: "Tẩu tẩu, ăn kẹo đi."
Vân Quán Ninh cầm lên một cái: "Ô! Cái hộp này không nhỏ nhỉ! Ăn bao nhiêu cái rồi?"

"Muội chỉ ăn hơn hai mươi cái mà thôi..."
Mặc Phi Phi đáp.
"Chỉ? Ăn hơn hai mươi cái, mà thôi?"
Vân Quán Ninh bất lực lắc đầu: "Sao vậy? Cảm thấy trong lòng chua xót nên muốn ăn kẹo?"
Mặc Phi Phi gật đầu, cúi đầu lại bắt đầu khóc: "Thất tẩu tẩu, vừa rồi Tôn Đáp Ứng đã cử người qua đây, mang đến rất nhiều đồ, nói là muốn hỏi thăm bốn công chúa."
"Công chúa đang bình thường không có bệnh cũng không có họa, hỏi thăm cái gì chứ?"
Nàng ta chỉ tay một cái, có mấy cái hộp nằm rải rác trong góc.
Nghĩ đến vừa rồi Mặc Phi Phi tức giận đến mức đã đập nát hết!
"Có phải bổn công chúa đã thiếu nàng ta chút đồ rách rưới này không? Cung nữ đó nói cái gì mà bây giờ Tôn Đáp Ứng có vai vế lớn hơn muội, về sau có thể xưng tỷ muội với bổn công chúa, tuổi tác cũng chạc nhau..."
Mặc Phi Phi tức giận đến mức hai tay nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Đây đúng là vô liêm sỉ!"
"Rõ ràng là đang ám chỉ, nói đến chuyện bổn công chúa sẽ gả cho Tôn Đại Cường!"
"Muội thà treo cổ tự tử còn hơn gả cho Tôn Đại Cường đó!"
Nghe vậy, sắc mặt Vân Quán Ninh dần dần trở nên lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Nàng cẩn thận hỏi: "Tôn Đáp Ứng đã cử người mang đồ đến đây từ lúc nào?"
"Vừa rồi, còn chưa đầy thời gian đốt một nén hương!"
Mặc Phi Phi đưa tay lau nước mắt.
Chưa đầy một nén hương, tính ra sau khi Tôn Đáp Ứng rời khỏi Ngự Thư phòng, đã ra lệnh cho cung nữ đến Vị Ương cung. Đúng là vô liêm sỉ, mang đến toàn những thứ rách nát này.
Xem ra, Tôn Đáp ứng này giáo huấn vẫn chưa đủ?
Vậy Tô Binh Thiện đã đi đâu?
Vân Quán Ninh cố kìm nén sự nghi ngờ trong mắt mình, chậm rãi cười lạnh: "Mạt Lị!"
Mạt Li vội vàng bước vào: "Vương phi, có chuyện gì không?"
"Vừa rồi Tôn Đáp Ứng đã phải cung nữ nào đến?"
"Là Thúy Chi"
"Đi gọi nàng ta đến đây, cứ nói bổn vương phi có chuyện muốn hỏi! Nếu như Tôn Đáp Ứng không đồng ý, vậy người bảo Tôn Đáp Ứng cùng đến đây, bổn vương phi vừa hay cũng muốn hỏi chuyện!"
Vân Quán Ninh lạnh giọng nói: "Nếu nàng ta dám đem phụ hoàng để uy hiếp ngươi, thì ngươi hãy trở về."
"Bổn vương phi sẽ đích thân đến đấy một chuyến!"
Nếu nàng đích thân đến đấy một chuyến, nhất định sẽ lật tung hết phòng của nàng ta!
"Ngươi nói với Tôn Đáp ứng tốt nhất đừng để bổn vương phi đích thân đến đó. Bằng không bổn vương phi sẽ khiến nàng ta cảm thấy dễ chịu hơn!"
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, Mạt Lịcũng lạnh sống lưng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Làm sao nàng ta có thể không biết Minh vương phi đang giúp đỡ công chúa chứ?
Minh vương phi trước kia như chuột chạy qua đường, mọi người hò hét đánh đập, trong cung cũng không dám lớn tiếng. Nhưng Minh vương phi giờ đây đã chuyển mình rồi.
Đừng nói là một Tôn Đáp ứng nhỏ bé, ngay cả Triệu hoàng hậu cũng phải kiêng nể nàng vài phần!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.