"Trà cũng uống rồi, hiện tại người nên nói cho trẫm nghe có chuyện gì xảy ra rồi chứ?"
Mặc Tông Nhiên đặt chén trà xuống, nhìn nàng với ý tứ sâu xa: "Ngươi đừng tưởng rằng trẫm già rồi nên hồ đồ. Người mang Tôn Đại Cường đến trước Ngự Thư Phòng của trẫm để trừng phạt."
"Rõ ràng là người muốn giết gà dọa khỉ! Ngươi muốn dọa con khỉ nào?"
Vân Quán Ninh đúng là người đầu tiên dám đánh người ở trước cửa Ngự Thư Phòng.
Mặc Tông Nhiên nhịn không được nghĩ thầm, có phải ông ấy quá chiều chuộng nha đầu này rồi hay không?
Nhưng nghĩ lại thì dung túng lâu như vậy rồi, còn cách nào khác nữa đâu?
Chỉ có thể tiếp tục dung túng chứ sao.
"Là con khỉ dám tính kế lên người Phi Phi"
Vân Quản Ninh cũng không giấu diếm mà nói thẳng: "Phụ hoàng, Phi Phi đã từng đến trước mặt con dâu khóc một lần. Nói rằng Tôn Tam Phù không có đạo đức, cứ nịnh nọt ton hót bên tai người, muốn gả Phi Phi cho ca ca Tôn Đại Cường của nàng ta"
"Tại sao lại phải làm như vậy?"
"Phi Phi là công chúa hoàng thất, thiên chi kiều nữ. Tuy Tôn Đại Cường là con trai của Thị nhưng hắn ta vẫn là một tên chợ bủa vô lại!"
Mặt Vân Quán Ninh tỏ vẻ căm hận: "Cho dù là tổ tiên mười đời của nhà họ Tôn thì cũng không xứng với Phi Phi."
"Huống chi, cái tên Tôn Đại Cường này lớn hơn Phi Phi gần mười tuổi, lại còn là kẻ độc ác đã hại chết mấy thê thiếp! Nam nhân như vậy đáng bị đánh chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601461/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.