Chương trước
Chương sau
Người đến là Lương tiểu công công của Ngự Thư Phòng.
Hắn ta thở hồng hộc, có thể thấy là hắn ta đã vội vàng chạy đến đây.
Khi vào trong rừng mận trên mặt vẫn còn mồ hôi.
"Minh Vương Phi, xin người hãy thủ hạ lưu tình!"

Lương tiểu công công nhìn Tôn Đáp Ứng đang chật vật không chịu nổi một chút, rồi vội vàng nói với Vân Quán Ninh: "Minh Vương Phi, Hoàng Thượng bảo nô tài mời người đi qua bên đó!"
Ban nãy sau khi Vân Quán Ninh hạ lệnh, mấy cung nữ kia lập tức luống cuống tay chân chạy đến Ngự Thư Phòng tố cáo.
Cho nên, Mặc Tông Nhiên mới sai Lương tiểu công công chạy đến đây.
Cũng may là Vân Quán Ninh chưa có động thủ.
Mấy cung nữ cùng nhau tiến lên vội vàng đỡ Tôn Đáp Ứng dậy.
Hôm nay quả nhiên nàng ta đã bị dọa sợ, nước mắt trên mặt còn chưa khô...Vân Quán Ninh nhìn Lương tiểu công công một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Bổn Vương Phi không đi!”
Khi nãy nàng trông mong được gặp Mặc Tông Nhiên, nhưng đến cả cửa Ngự Thư Phòng nàng cũng không được bước vào.
Bây giờ lại muốn mời nàng đến, nàng còn lâu mới đi!
Nhìn Vân Quán Ninh kiêu ngạo như vậy, sắc mặt Tôn Đáp Ứng trở nên cổ quái.
Vị Minh Vương Phi, cuối cùng có lai lịch gì?
Trên dưới hoàng cung, còn không có ai dám làm như thế với Hoàng Thượng?
Lương tiểu công công ngược lại đã tập mãi thành thói quen, chỉ vuốt mồ hôi trên mặt, khó xử nói: "Minh Vương Phi, ngài đừng làm khó xử người truyền lời là nô tài!"
"Đây không phải là ta làm khó ngươi, là phụ hoàng làm khó người mà, ngươi tìm phụ hoàng mà nói lý lẽ."
"Nô tài nào dám."
Lương tiểu công công cười theo.
Vừa rồi mu bàn tay của Tôn Đáp Ứng bị cành mận làm rách da, nàng ta đang trốn ở sau lưng cung nữ, nhẹ nhàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Vân Quán Ninh giương mắt nhìn lại.
Đối mặt với ánh mắt đùa cợt của nàng, cơ thể Tôn Đáp Ứng cứng đờ lại, vội vàng cúi đầu.
"Tôn Đáp ứng."
Vân Quán Ninh cười khẽ: "Ta cảm thấy mọi người là Tôn Đáp ứng không quen miệng chút nào cả."
"Hôm nay người được đỡ ba lần, hay là sau này Bổn Vương Phi gọi người một tiếng Tôn Tam Phù (đỡ)?"
Tôn Tam Phù: “...”
Dám đặt tên hiệu cho nữ nhân của Hoàng đế, vị Minh Vương Phi này quả nhiên bá đạo.
Thấy Tôn Tam Phù không lên tiếng, Vân Quán Ninh nhíu mày: "Thế nào, ngươi không thích cái tên này hả? Hay vẫn muốn để Bổn Vương Phi gọi ngươi một tiếng Tôn nương nương?"
Tôn Tam Phì cười ngượng ngùng: "Ta, ta rất thích cái tên này, đa tạ Minh Vương Phi ban tên."
Khi nãy còn ra vẻ ta đây lắm, nhưng bây giờ vị Tôn Đáp ứng này không dám tiếp tục ngông cuồng trước mặt Vân Quán Ninh nữa.
Lương tiểu công công cười một tiếng.
Vị Tôn Đáp ứng này tự mình tìm họa.
Ai chẳng biết là Hoàng Thượng còn chẳng thể làm gì Minh Vương Phi, thế mà nàng ta còn dám trêu chọc vị này.
"Ngươi cười cái gì?"
Vân Quán Ninh nói một câu dọa cho Lương tiểu công công phải thu lại nụ cười ngay lập tức: "Minh Vương Phi, nô tài xin người, xin người hãy đến Ngự Thư Phòng một chuyến đi ạ."
Vân Quán Ninh chắp tay sau lưng đi ra ngoài: "Không đi!"
Đi vài bước nàng lại đột nhiên quay đầu lại: "Trừ khi. . ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.