Chương trước
Chương sau
Bên phía tay phải Vân Quán Ninh là một rừng mận.
Vào mùa này cây mận cũng không mọc dày lắm, lúc mà trăm hoa đua nở thì so với những loài cây xanh um tùm khác, rừng mận này giống như là trụi lủi.
Mặt Tôn Đáp ứng đã đau điếng đến mức chết lặng.

Sau khi bị Vân Quán Ninh kéo đến rừng mận thì nàng ta trực tiếp bị đẩy ngã dưới đất.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Có lẽ là thần sắc lạnh lùng của Vân Quán Ninh và nàng nói động thủ liền động thủ quá mạnh mẽ nên đã dọa Tôn Đáp ứng.
Chỉ một lúc sau là nàng ta không dám lộn xộn nữa.
Đôi mắt nàng ta hoảng sợ nhìn chằm chằm Vân Quán Ninh, thân thể không ngừng lùi về phía sau: "Nếu Hoàng Thượng mà biết người làm vậy với ta, thì người nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!".
"Vừa hay là khi nãy Bổn Vương Phi vừa đến Ngự Thư Phòng một chuyến, nhưng không thể gặp mặt phụ hoàng."
Vân Quán Ninh thấy nàng ta muốn chạy trốn nhưng không ngăn cản.
Nàng bẻ bẻ ngón tay, phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt": "Không chừng ta chặt một cánh tay, hoặc là đánh gãy chân của ngươi..."
"Thì sẽ có thể làm phụ hoàng chú ý."
Những lời “kinh thế hãi tục” này của nàng thành công hù dọa Tôn Đáp ứng!
"Ngươi, ngươi. . ."
Nàng ta cứ như là gặp quỷ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Quán Ninh.
"Nếu mà người thiếu tay thiếu chân, thì có lẽ phụ hoàng sẽ càng thêm yêu thương ngươi?"
Vân Quán Ninh nhíu mày cười khẽ.
Lúc này mấy cung nữ đi theo Tôn Đáp Ứng kia cũng muốn vào trong, nhưng lại sợ chọc giận Minh Vương Phi.
Muốn đi tố cáo với Hoàng Thượng nhưng bọn họ lại sợ chọc giận Minh Vương Phi hơn.
Bọn họ không cứu được tôn đáp ứng, lại không dám đi tố cáo.
Chần chừ một lúc nhưng cuối cùng chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng.
Giọng của Vân Quán Ninh lại truyền tới từ trong rừng mai: "Mấy người các ngươi! Mau đi Ngự Thư Phòng tố cáo với phụ hoàng đi, cứ nói là tiểu chủ của các ngươi bị bổn Vương Phi đánh gãy chân rồi."
Tôn Đáp ứng: "..."
Mấy cung nữ: "..."
Nếu là bình thường thì ai cũng sẽ sợ Hoàng Thượng biết chuyện này cơ mà?
Vị này Minh Vương Phi ngược còn để bọn họ đi mật báo, còn dạy bọn họ đi tố cáo thì nên nói cái gì là sao?
Quả nhiên những người có chỗ dựa thì không sợ hãi gì hết.
Minh Vương Phi rất được Hoàng Thượng yêu thương, cho nên mới dám không kiêng nể gì như thế... Hôm nay chủ tử nhà bọn họ trêu chọc Minh Vương Phi, sợ là chỉ có một con đường chết!
Tôn Đáp ứng không ngờ là Vân Quán Ninh lại ngông cuồng như thế!
Nàng ta hoảng sợ nhìn Vân Quán Ninh: "Ngươi, ngươi không thể đánh gãy chân ta!"
"Sao lại không thể?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.