Chương trước
Chương sau
Mặc Phi Phi lấy khăn gấm ra, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt.
Bởi vì tức giận, khăn gấm bị nàng ta nắm chặt trong tay, làm cho cái khăn cũng méo mó theo. Mặc Phi Phi hung dữ nói: "Nghe nói, thật ra lúc trước Tôn Đại Cường đã từng có mấy người vợ"
"Nhưng đều đã bị hắn ta ngược đãi đến chết! Tôn Đại Cường này là một con ma cờ bạc."

"Ngày thường chỉ có việc ra ra vào vào sòng bạc trên phố, ngoài ra còn rong chơi chốn thanh lâu, ăn chơi cờ bạc cái nào cũng tinh thông! Mỗi ngày còn uống say như chết..."
"Ở trên phố, tiếng tăm cũng không tốt, hết ăn lại nằm, tính tình nóng nảy, quan hệ với hàng xóm láng giềng cũng rất căng thẳng"
Vân Quán Ninh cau mày.
Người như vậy, ngay cả cô nương trong sạch của gia đình bình thường cũng không muốn gả qua đó, ai lại muốn đi vào chỗ chết?
Huống hồ, Mắc Phi Phi chính là công chúa có thân phận tôn quý!
Mặc Phi Phi cau mày, nhấp một ngụm: "Dùng một câu để hình dung, Tôn Đại Cường này quả thực chính là đồ đại gian đại ác! Là, là..."
Nàng ta khó xử liếc nhìn Vân Quán Ninh một cái.
Vân Quán Ninh ăn ý tiếp lời nàng ta: "Là một con rệp trong hầm cầu"
Mặc Phi Phi: "...Đúng!"
Thật ra nàng ta cũng muốn mắng như vậy lắm, nhưng ngại thân phận công chúa hoàng thất cùng giáo dưỡng khi còn nhỏ.
Nàng ta từ bé đã được nuông chiều, cũng nói không nổi những câu mắng người ác liệt như
vậy.
Muốn mắng người, cũng không tìm được tư liệu sống!
"Phụ hoàng đồng ý rồi?"
Vân Quán Ninh biết, Mặc Tông Nhiên chắc chắn sẽ không đồng ý mối hôn sự này. Nhưng nàng nhìn dáng vẻ tức giận của Mặc Phi Phi, cũng thuận theo vấn đề mà hỏi.
"Phụ hoàng còn đang cân nhắc."
"Cân nhắc?"
Cái này cũng làm Vân Quán Ninh bùng nổ theo: "Loại cặn bã rác rưởi như thế, còn cân nhắc cái rắm!"
Mặc Phi Phi nghẹn họng trân trối nhìn nàng: "Thất tẩu tẩu..."
"Bình tĩnh! Phải văn minh! Tý là thục nữ!"
Nàng ta đã sớm biết tẩu tử nhà mình là một nhân vật lợi hại, ngay cả mẫu phi cũng không phải là đối thủ của nàng.
Lại kiểu gì cũng không ngờ tới, với bản lĩnh mắng người của tẩu tử nhà mình, cho dù nàng ta muốn theo cũng theo không kịp!
Nếu như thất tẩu thật sự trở mặt mà mắng mẫu phi, sợ là mẫu phi cưỡi thiên lý mã cũng mắng không kịp nàng!
Nhìn thấy dáng vẻ giật mình của Mặc Phi Phi, lúc này Vân Quán Ninh mới hít sâu một hơi, tận lực dùng từ văn minh nhất có thể: "Trong đầu Tôn Đáp ứng này không phải bã đậu thì chính là vụn bánh, thế nhưng lại dám đưa ra thỉnh cầu như vậy?"
Nàng mỉm cười: "Quả thật là không biết trời cao đất rộng."
"Đúng vậy thất tẩu! Đó là lý do mà muội rất tức giận! Nhưng lại không tìm được người để kể khổ!"
Vẻ mặt Mặc Phi Phi uất ức.
Đi cầu Mặc Tông Nhiên, đáng tiếc ngay cả cánh cửa Ngự Thư Phòng cũng không bước qua được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.