Chỉ thấy trên bức tường sau lưng họ, có một đứa nhỏ đang leo lên.
Bức tường của hậu viện Cố gia đã nhiều năm chưa tu sửa. Lúc nãy Viên Bảo cố sức leo lên, không cẩn thận giẫm hư mất một miếng gạch đỏ, rơi xuống dưới… làm vang lên một tiếng ‘bịch’ giòn tan.
Tiếng vang này đã làm kinh động đến Vân Quán Ninh và Mặc Diệp phải vội vàng tách ra.
Viên Bảo biết mình đã ‘gây ra họa’.
Vội vàng rụt cổ định nhảy xuống bỏ trốn, ai ngờ lại giẫm vào khoảng không, chỉ có thể nằm bò trên đầu tường.
Vân Quán Ninh không khỏi đỡ trán.
Nàng không biết con trai ba tuổi nhà người khác, có phải cũng tinh quái như vậy không.
Tiểu thịt viên nhà nàng đây, ba tuổi đã có thể leo tường, ở trên phương diện tình cảm còn biết nhiều hơn cả nàng… Nhìn dáng vẻ đáng thương nằm bò trên tường, làm sao cũng không xuống được của Viên Bảo, Vân Quán Ninh chỉ cảm thấy mắc cười.
“Mẫu thân, người cười cái gì chứ!”
Thấy nàng cười, Viên Bảo tức giận bất bình hừ một tiếng: “Con là không thể yên tâm về hai người!”
“Sợ hai người gặp mặt sẽ đánh nhau, cho nên mới đến nhìn trộm!”
“Con đã không xuống được rồi, người còn cười con. Rốt cuộc con có phải do người sinh không! Con được người nhặt từ trong thùng rác về đúng không?”
Cái miệng nhỏ của Viên Bảo nói bô bô nguyên một tràng dài, u oán nhìn nàng.
Vân Quán Ninh còn chưa nói gì, đã thấy Mặc Diệp nhún người nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601411/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.