Chương trước
Chương sau
“Ồ? Nói đi.”

Mặc Tông Nhiên thu tay về, ngồi thẳng người nghiêm chỉnh.

“Cái này, quẻ bói này hiển thị, rằng hôm nay Minh vương sẽ không dễ dàng tha cho vi thần.”

Lưu Đại Văn hoảng loạn thu lại quẻ bói rồi hướng về phía Mặc Tông Nhiên kêu oan: “Hoàng thượng, trước giờ vi thần luôn trung thành và tận tâm với người, mấy năm nay đều dốc lòng ở bên phân ưu giải nạn với người!”

“Cho dù vi thần không có công lao thì cũng phải có khổ lao chứ!”

Ông ta không đề cập tới chuyện tối hôm trước Mặc Diệp tới đánh mình nữa mà bắt đầu kể khổ.

“Vi thần vẫn còn nhớ, có một năm Nam Quận gặp nạn lụt, vi thần vì muốn…”

“Đủ rồi!”

Bài ca kể khổ của ông ta còn chưa kịp bắt đầu đã ngay lập tức bị Mặc Diệp cắt ngang.

Lưu Đại Văn đang leo lẻo cái mồm bỗng dưng im bặt, hoảng hồn nhìn sang Mặc Diệp, chỉ thấy hắn mỉm cười lạnh lùng bước tới gần: “Lưu đại nhân muốn làm gì đây?”

“Ban nãy ông nói quẻ bói này hiển thị điều gì cơ? Bổn vương sẽ không dễ dàng tha cho ông sao?”

“Sai, chính xác là bổn vương sẽ tuyệt đối không tha cho ông!”

Mặc Diệp đạp một cước thật mạnh vào ngực Lưu Đại Văn, ông ta giống hệt như diều đứt dây, ngay lập tức ngã xuống một góc tường.

Chúng quần thần đều rơi vào kinh ngạc!

Không dám tin mà hết nhìn Mặc Diệp rồi lại nhìn sang Mặc Tông Nhiên.

Quả thực Minh vương vô cùng to gan!

Vậy mà lại dám động thủ với Lưu đại nhân ngay trước mặt hoàng thượng!

Không… động chân!

Ngay cả sắc mặt của Mặc Tông Nhiên cũng hơi biến đổi.

Nhưng ông thân làm đế vương, trước nay dù có vui đến mấy cũng ít khi lộ ra ngoài mặt, trừ phi là không nhịn nổi nữa.

“Lão Thất, hỗn xược!”

Mặc Tông Nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt sắc lạnh: “Kể cả Lưu Đại Văn có phạm phải tội gì thì trẫm cũng đều có cách giải quyết! Vậy mà ngươi dám tuỳ tiện hành hung ở ngay trước mặt trẫm?”

Nhìn kìa, ông ấy lại nổi giận với Mặc Diệp rồi!

Mọi người không khỏi toát mồ hôi thay cho Mặc Diệp.

“Trong mắt ngươi có còn người phụ hoàng là trẫm nữa không?”

Mặc Tông Nhiên tức giận đập bàn, lớn giọng quát.

Ngay lúc này bỗng dưng ở cửa đại điện xuất hiện một đạo thân ảnh vừa mới đi ngang qua cửa, nghe thấy giọng quát hung dữ của ông bèn cố ý ngoái lại nhìn.

Người này không thèm để ý tới Mặc Tông Nhiên đang nổi giận, bèn hướng về phía ông ta, làm động tác “nguôi giận”.

Bóng dáng của người kia cứ như quỷ ảnh mà rời khỏi.

Mặc Tông Nhiên cố nén cơn giận ngồi xuống long ỷ: “Trẫm cho ngươi một cơ hội để giải thích.”

Vốn dĩ chúng quần thần đều cho rằng hôm nay hoàng thượng sẽ trách phạt Minh vương.

Nhưng thấy ông nhẫn nhịn như vậy thì bọn họ không khỏi kinh ngạc nhìn sang Mặc Diệp.

“Vâng, phụ hoàng.”

Mặc Diệp không biết vừa rồi ở ngoài cửa điện có người đi qua, chỉ một mực đứng nghiêm chỉnh bắt đầu giải thích: “Phụ hoàng, nhi tử đã điều tra rõ ràng, Lưu Đại Văn này… không phải là đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh.”

Mọi người lại kinh ngạc thêm lần nữa.

Quả thực ngày hôm nay, Minh vương đã đem đến cho bọn họ quá nhiều bất ngờ rồi.

Lưu Đại Văn bị đá ra góc tường, từ tối qua đến hôm nay đã trúng phải vài cước đạp…

Ngực ông ta đã đau đến mức ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Ông ta ôm lấy ngực rồi ho ra một ngụm máu to.

Nghe thấy lời Mặc Diệp nói, gương mặt ông ta lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng không nói được câu nào bào chữa cho mình.

Mặc Tông Nhiên nghe xong cũng rất sửng sốt, nhưng vẫn âm trầm nhìn Mặc Diệp, nghe xem tiếp theo hắn sẽ nói gì.

Mặc Diệp đang định nói tiếp thì Lưu Đại Văn cố nén đau đớn, liều mạng hét lên: “Hoàng thượng! Vi thần bị oan! Sư phụ của vi thần đúng là Huyền Sơn tiên sinh!”

Người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?

Mặc Diệp không thèm để ý đến ông ta, hắn vẫn kính cẩn nói với Mặc Tông Nhiên: “Phụ hoàng, nhi tử đã có được bằng chứng trong tay.”

“Huyền Sơn tiên sinh chân chính… vài ngày nữa sẽ xuống núi đến kinh thành một chuyến.”

Nghe xong, không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.

Đều nghe nói Huyền Sơn tiên sinh là một vị cao nhân ngoại thế, đã quy sơn ở ẩn nhiều năm, chưa từng hiện thế.

Lần này ông lại xuống núi để tới kinh thành?

Chẳng lẽ Minh vương đã tìm ra Huyền Sơn tiên sinh rồi ư?

Huyền Sơn tiên sinh xuống núi là vì muốn đứng ra làm chứng cho Minh vương, vạch trần bộ mặt giả dối của Lưu Đại Văn?

Lưu đại nhân sợ ngây cả người.

Mặc Tông Nhiên cũng vô cùng chấn động: “Lời này là thật?”

“Quả thực xác đáng.”

Mặc Diệp gật đầu: “Huyền Sơn tiên sinh nói trước giờ có vô số người tự nhận là đồ đệ của ông ấy, nhưng đáng xấu hổ nhất vẫn là Lưu Đại Văn đây, dám trà trộn vào triều đình, lại còn trở thành Khâm Thiên Giám được phụ hoàng tin tưởng.”

“Huyền Sơn tiên sinh còn nói, như vậy sẽ đem lại tai hoạ cho triều đình, cần phải trừ bỏ!”

Lưu Đại Văn sợ đến mặt mũi tái nhợt, tê liệt tại chỗ.

Nếu Mặc Diệp đã điều tra ra ông ta không phải đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh… Vả lại hắn cũng tìm được Huyền Sơn tiên sinh, vậy thì hắn đã nắm trong tay phần thắng.

Cho dù giờ ông ta có nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là nguỵ biện.

Đến lúc đó chỉ sợ chết sẽ càng thảm hơn.

Nhìn thấy Lưu Đại Văn như chết tâm cúi thấp đầu, Mặc Tông Nhiên lập tức nhíu chặt mày lại: “Lưu Đại Văn, ngươi có gì muốn nói không?”

“Vi thần, không còn gì để nói.”

Cuối cùng ông ta cũng không còn dám giảo biện nữa rồi.

Chúng quần thần kinh ngạc nhìn Lưu Đại Văn, chẳng có ai chịu đứng ra nói đỡ cho ông ta câu nào.

“Nói như vậy tức là ngươi đã thừa nhận mình là kẻ giả mạo thân phận đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh, cố ý lừa dối trẫm?”

Nghe kỹ thì thấy giọng điệu của Mặc Tông Nhiên đã mang theo mấy phần tức giận: “Ngươi có biết mình đã phạm phải tội khi quân, có thể bị tru di cửu tộc không hả?”

Ông tức giận đập tay xuống mặt bàn, doạ Lưu đại nhân một phen khiếp vía, toàn thân ông ra run bắn lên.

“Vi thần biết tội.”

Lưu Đại Văn ủ rũ tiếp nhận sự quở trách.

Tru di cửu tộc là như thế nào?

Chỉ sợ mở miệng ra nhiều lời lại chọc tức hoàng thượng, đến lúc đó không chỉ là tru di cửu tộc mà thậm chí cả gia tộc nhà ông ta trước lúc chết cũng sẽ bị tra tấn dằn vặt dã man.

Chỉ sợ là, sống không bằng chết!

Lúc này Lưu Đại Văn đã tâm tàn ý lạnh, nhưng cũng chẳng còn hối hận gì trên thế gian này nữa rồi.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu ông ta không nên vì ham tư lợi mà để kẻ khác lợi dụng mình!

Ông ta gục đầu xuống, không dám nói một câu nào.

Đương nhiên Mặc Tông Nhiên tức giận không thể tả, ông chỉ tay phân phó Ngự Lâm Quân tới bắt Lưu Đại Văn: “Trước tiên giam hắn vào thiên lao, mặc sức hỏi đánh.”

“Những người khác trong Lưu thị, ngoại trừ người già, nữ nhân yếu đuối và hài tử thì còn lại đều nhốt hết lại cho ta.”

Lưu Đại Văn cứ như vậy bị kéo đi.

Sáng sớm ngày ra đã xảy ra chuyện chấn động như vậy, sau khi bãi triều, chúng quần thần đều tụ tập thành túm năm tụm ba để bàn luận chuyện này.

Vân Chấn Tung do dự mấy lần mới quyết định xuất cung đi thẳng tới Doanh vương phủ.

Tại ngự thư phòng, Vân Quán Ninh đang bắt mạch cho Mặc Tông Nhiên.

“Phụ hoàng, chẳng phải con dâu đã nói người không nên tùy tiện nổi giận rồi hay sao?”

Nàng không kiên nhẫn mà lắc đầu: “Nếu người còn không nghe nữa, thì lần này chắc chắn phải châm cứu rồi.”

Mặc Tông Nhiên suy sụp vẻ mặt: “Quán Ninh, con nói xem, có phải trẫm đã già rồi không?”

Già rồi?

Đang yên đang lành lại nói câu này nghĩa là sao?

Là đang nuối tiếc tuổi trẻ ư?

“Phụ hoàng, người còn chưa tới năm mươi tuổi mà! Vẫn được coi là đứng tuổi thôi!”

Nàng giở giọng nịnh nọt khéo léo: “Nếu người mà già rồi, thì chẳng phải chuyện có thể làm người phiền muộn chính là đám nhi tử con dâu chúng con vô dụng bất hiếu hay sao?’

“Phụ hoàng là thiên tử, thiên tử thì mãi mãi uy phong!”

Mấy lời nịnh nọt này vậy mà lại khiến tâm trạng Mặc Tông Nhiên dễ chịu hơn mấy phần.

“Vẫn là con biết nói chuyện.”

Ông mỉm cười nhìn Vân Quán Ninh: “Phải rồi, con và Diệp Nhi vẫn hoà thuận chứ?”

Động tác trên tay Vân Quán Ninh thoáng chốc khựng lại, vẻ mặt nàng cứng đờ.

Rất nhanh, nàng lại trở về vẻ bình thường: “Con và vương gia thì có thể thế nào, có gì mà hòa thuận với không hoà thuận đâu ạ.”

“Vậy sao?”

Mặc Tông Nhiên buồn cười nhìn nàng: “Vậy tại sao con vẫn ở Cố gia, không chịu về vương phủ?”

“Con đúng là kiểu ăn nói chua ngoa nhưng lại dễ mềm lòng! Trẫm biết. Bằng không thì hôm nay con đã không tùy tiện đứng ngoài cửa điện, còn khoa chân múa tay ra hiệu cho trẫm.”

Lời vừa nói xong, Mặc Diệp vừa bước đến cửa nghe thấy liền khựng lại.

Ban nãy phụ hoàng nói vốn là ông sẽ trách phạt hắn, nhưng Vân Quán Ninh đã ngăn lại sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.