Chương trước
Chương sau
Mặc Hàn Vũ ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Mặc Diệp: “… đầu óc huynh có vấn đề gì không?”

Trò ly gián gây xích mích trẻ con như thế, quả thật là giống như trò trẻ con học làm người lớn vậy.

“Đầu óc đệ mới có vấn đề đó! Oanh Oanh nói ta là người thông minh nhất thiên hạ!”


Mặc Hàn Vũ nổi giận trừng mắt với Mặc Diệp.

Mặc Diệp bất lực đáp: “… được được được huynh thông minh nhất, huynh cực kỳ thông minh.”

“Đúng vậy.”

Mặc Hàn Vũ không hề nghe ra sự ghét bỏ trong lời của hắn, đắc ý cười nói: “Ta nói cho đệ nghe, thật ra Đại ca cũng rất bất mãn với lão Tam!”

Mặc Diệp không lên tiếng.

Nhưng Mặc Hàn Vũ một khi đã uống say thì bắt đầu ba hoa, ríu ra ríu rít nói không ngừng.

Nói từ lúc bọn họ còn nhỏ đến tận bây giờ.

Mặc Diệp thấy hơi đau đầu, đang chần chừ không biết có nên đánh ngất hắn ta hay không, sau đó căn dặn Như Ngọc đưa về Hàn Vương Phủ…

Vân Quán Ninh không biết tìm giấy bút ở đâu ra, viết thoăn thoắt vài dòng chữ.

Hắn lại gần xem thử, chỉ thấy trên đó viết: Giấy chứng nhận.

Ý chung chung chính là giấy chứng nhận thư hối lỗi của Mặc Hồi Phong đã bị Mặc Hàn Vũ tráo đổi. Hắn ta đã chính miệng thừa nhận rồi, đồng thời cũng đã đóng dấu ký tên, lấy cái này chứng minh bản thân hắn ta không thể trở mặt đổi lời được nữa.

Vân Quán Ninh kéo ngón tay Mặc Hàn Vũ viết tên của hắn ta, sau đó lại kéo tay hắn ta ấn vào hồng nê để lấy dấu vân tay.

“Xong rồi.”

Nàng đưa “giấy chứng nhận” cho Mặc Diệp: “Lấy xong rồi.”

Mặc Diệp không chút biểu cảm nào nhận lấy: “Không phải ngươi uống say rồi sao?”

“Hahaha, bây giờ lại hết say rồi.”

Vân Quán Ninh cười gượng, vội vàng cất máy ghi âm.

“Món đồ này dùng thế nào? Ngươi lấy ở đâu ra vậy?”

Mặc Diệp nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy máy ghi âm.

Hắn rất chắc chắn, tối nay lúc Vân Quán Ninh bước vào đại sảnh, nàng không hề mang theo thứ này trong tay!

Nàng gả vào Minh Vương Phủ bốn năm, cũng chưa từng nhìn thấy những đồ vật này bên cạnh nàng. Ngược lại là mấy tháng gần đây, nàng trở nên kỳ lạ hơn cũng đành, nhưng bên cạnh còn có rất nhiều đồ vật kỳ dị mới lạ mà Mặc Diệp chưa từng thấy.

Lời nói cũng toàn là những câu từ mới mẻ.

Thật sự là gặp ma rồi!

“Ta tiện tay nhặt trên đường đó.”

Vân Quán Ninh chột dạ dời tầm mắt.

“Sao bổn vương lại chưa từng nhặt được?”

Nói dối không chớp mắt!

Mặc Diệp không hề do dự chút nào vạch trần lời nói dối của nàng: "Món đồ này có lẽ không thể tùy tiện nhặt được như thế nhỉ? Thành thật khai báo rốt cuộc là món đồ gì?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.