Chương trước
Chương sau
Nếu là ung thư thực quản, sẽ không ăn uống gì được, đờm trong cổ họng nhiều dẫn tới ho khan, cơ thể càng lúc càng gầy ốm.

Những dấu hiệu này đều giống với tình trạng của Mặc Vĩ.

Nhưng Vân Quán Ninh còn phát hiện…

Nàng khẽ lắc đầu: “Chỉ đơn giản là bắt mạch cũng không bắt được gì cả. Vương gia, ngài với Trần Bá ra ngoài trước đi, thiếp phải cố gắng xem lại cho Chu Vương.”

“Không được!”


Trần Bá theo bản năng từ chối lời đề nghị này.

Lúc nãy, Vương gia nhà ông ta đột nhiên ngất xỉu, chính là bị Minh Vương phi chọc tức đến ngất.

Hiện tại nếu bọn họ ra ngoài, nói không chừng nàng sẽ còn làm gì đó hơn cả thế với Vương gia.

Có đánh chết Trần Bá cũng không muốn rời khỏi.

“Trần Bá, cảnh tượng máu me sau đó sẽ rất thảm, ông cũng đã có tuổi rồi, nếu lỡ chịu không nổi thì… Ai sẽ chăm sóc cho Chu vương nhà các ngươi đây?”

Vân Quán Ninh như cười như không nhìn ông ta.

“Ông cảm thấy ta sẽ ngu tới mức hại chết Chu vương trắng trợn như vậy sao?”

“Chuyện này…”

Trần Bá do dự.

Mặc Diệp tóm lấy vạt áo của ông ta giống như tóm một con gà, trực tiếp xách người này ra ngoài.

Sau khi rời khỏi, còn cẩn thận khép cửa phòng lại.

Hắn hoàn toàn tin tưởng vào Vân Quán Ninh.

Nếu nàng không đáng tin tưởng, vậy hắn còn có thể tin ai được nữa?

Trần Bá đứng bên ngoài oán giận, Vân Quán Ninh nhìn Mặc Vĩ ngất xỉu, nàng lấy từ trong không gian một thiết bị chữa bệnh là ống nghe, muốn tiến hành kiểm tra tổng quát cho Mặc Vĩ.

Nếu như có thể, nàng thật sự muốn nhét thẳng Mặc Vĩ vào trong không gian để kiểm tra.

Cũng đỡ phải lôi mấy cái thiết bị này ra ngoài.

Nhưng mà thứ nhất là không thể bỏ người sống vào trong không gian, thứ hai là sợ đám người Mặc Diệp nhìn thấy một người đang sống sờ sờ là Mặc Vĩ lại bỗng biến mất không một dấu vết…

Như này cũng quá đáng sợ rồi.

Hơn nữa, đám người Mặc Diệp chưa từng nghe hay nhìn thấy những thiết bị chữa bệnh này.

Nếu như thấy, nhất định sẽ nghi ngờ.

Vì thế, Vân Quán Ninh chỉ có thể đuổi bọn họ ra ngoài.

Trải qua một canh giờ liên tiếp, bên trong cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Trần Bá cũng không nhịn được nữa, do dự hỏi: “Minh Vương, Minh Vương phi đã lâu vậy rồi còn chưa ra, Vương gia nhà ta không sao chứ?”

Trong đầu của ông ta đã vẽ ra rất nhiều viễn cảnh.

Đủ loại cách tiêu hủy thi thể, toàn bộ đều được ông ta nghĩ ra hết một lần.

Cuối cùng vẫn tự mình dọa mình sợ đến phát run, Trần Bá lúc này mới ngừng suy nghĩ.

Nếu không phải có Mặc Diệp bên cạnh, ông ta thật sự là rất muốn phá cửa đi vào.

Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức được mở ra.

Vân Quán Ninh uể oải đi ra, giọng điệu trầm thấp đến đáng sợ: “Tình hình của Chu Vương nghiêm trọng rất nhiều so với suy đoán của ta! Thân thể hiện tại của huynh ấy giống hệt một bộ xác rỗng!”

Mặc Diệp nghe thế, sắc mặt lập tức biến đổi: “Xác rỗng? Đây là ý gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.