Chương trước
Chương sau
Mặc Diệp và Mặc Hồi Diên đang ngồi ở một bên, đi theo Mặc Tông Nhiên đến chỗ phê duyệt tấu chương.

Thấy ông đột nhiên tức giận, hai huynh đệ nhìn nhau, sau đó vội vàng đứng dậy: “Phụ hoàng bớt giận!”

“Phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì?”

Mặc Hồi Diên vô cùng cẩn thận hỏi.


“Lão tam, cái đứa mất dạy đó! Lúc đầu trẫm nghĩ nếu nó biết ăn năn hối cải thì chuyện lần này cùng lắm trẫm cũng chỉ răn dạy hắn vài câu, chuyện cũ bỏ qua!”

Mặc Tông Nhiên tức giận đến mức toàn thân phát run!

Ông ném hết bức thư ăn năn đã bị xé nát xuống dưới đất: “Ai ngờ nó không những không biết ăn năn.”

“Mà ngược lại còn nói là trẫm bất công! Xem ra đến khi chết nó cũng không biết mình sai.”

Nghe ông nói như thế, Mặc Hồi Diên hơi bất ngờ.

“Chuyện này, chuyện này làm sao có thể được?”

Mặc dù tính cách của Mặc Hồi Phong hơi rắn rỏi, làm việc cũng hơi không được thỏa đáng, nhưng không phải là người thấy chết mà còn vẫn mạnh miệng?

Nhất là lần này, xem ra phụ hoàng đã thật sự tức giận…

“Phụ hoàng, có phải là có hiểu lầm gì hay không?”

Mặc Hồi Diên muốn nói giúp cho Mặc Hồi Phong.

“Hiểu lầm? Trẫm nhìn rõ nó viết những lời khốn nạn này, đây rõ ràng là chữ viết của nó, có gì là hiểu lầm?”

Mặc Tông Nhiên tức giận nhìn Mặc Hồi Diên: “Thế nào, ngươi muốn chịu phạt thay cho lão tam sao!”

Ông xưng đế nhiều năm nay, vẫn luôn là minh quân trong lòng bách tính.

Bình thường, mặc kệ là ai phạm tội, xưa nay sẽ không để liên lụy đến những người khác.

Nhưng mà lần này…

Ông muốn để Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong cùng nhau nhận tội, có thể thấy được Mặc Tông Nhiên thật sự rất tức giận.

Lúc này Mặc Diệp mới lên tiếng, nói: “Phụ hoàng, long thể quan trọng! Tam ca hẳn đang trên đường hồi kinh, có chuyện gì nói trước mặt huynh ấy thì sẽ tốt hơn.”

Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.

Ông có giận hơn nữa thì cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Mặc Tông Nhiên miễn cưỡng đè sự tức giận xuống, gật gật đầu nói: “Lần này, lão tử không lột da hắn!”

Mặc Hồi Diên giật mình.

Xem ra hôm nay lửa giận của phụ hoàng khó mà tiêu nổi.

Hắn không thể nhịn được mà cầu nguyện cho Mặc Hồi Phong.

Sau khi phê duyệt hết tấu chương, Mặc Hồi Diên và Mặc Diệp ra khỏi ngự thư phòng. Huynh đệ hai sóng vai nhau đi về phía cửa cung, nói đến chuyện Mặc Tông Nhiên tức giận khi nãy.

“Lão Thất, đệ thấy sự việc lần này thế nào?”

Mặc Hồi Diên nhìn Mặc Diệp bằng ánh mắt sâu xa: “Ta tin tưởng lão tam không làm những chuyện thiếu đầu óc như vậy.”

“Hắn tuyệt đối sẽ không cố ý chọc tức phụ hoàng ngay vào lúc này đúng chứ?”

Cái này không khác gì đang nhổ lông bên miệng cọp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.