Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Vân Quán Ninh lập tức quay đầu lại.
Sau khi nhìn thấy người đi tới, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Diệp, cuối cùng cũng đợi được người tới!
Vân Quán Ninh cúi đầu xuống và bắt đầu dâng trào cảm xúc, ngay khi Mặc Diệp đi vào với khuôn mặt không cảm xúc, nàng đã “rơm rớm” nước mắt khóc: “hu hu hu vương gia, cuối cùng chàng cũng đến rồi!”
“Vừa rồi mẫu hậu nói muốn đánh chết thiếp, để chàng không có vợ hu hu hu!”
Triệu hoàng hậu: “...”
Nói dối cũng phải chớp mắt chứ?
Bà ta nói những lời như vậy lúc nào?
Không phải tiểu tiện nhân này vừa rồi lời lẽ hùng hồn, thái độ cứng rắn muốn đối đầu với bà ta sao?
Nhưng vừa chớp mắt đã khóc như thể chịu phải ủy khuất lớn: “Hu hu hu vương gia...”
Mặc Diệp cũng không ngờ rằng nàng có thể khóc lóc dữ dội như vậy. Không thể không nghĩ rằng nàng ở trong tay Triệu hoàng hậu đã phải chịu khổ và ủy khuất thế nào?
M
Nhũ mẫu đang cầm tấm bảng trên tay lập tức đặt lại.
Triệu hoàng hậu hung dữ liếc nhìn nhũ mẫu: “Cái thứ ăn cây táo rào cây sung!”
Nhũ mẫu cúi thấp đầu, cẩn thận lui xuống.
Mặc Diệp kéo Vân Quán Ninh đứng lên.
Nàng gục đầu vào lòng hắn, khóc giống như một đứa trẻ không tìm thấy kẹo để ăn, thậm chí cả cơ thể đều run nhẹ.
Bộ dạng đáng thương e rằng đã bị Triệu hoàng hậu dọa sợ rồi?
“Mẫu hậu, cho dù hôm nay Ninh nhi có làm sai hay không, chúng ta hãy nói chuyện này trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601276/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.