Mặc Phi Phi vốn muốn ngồi dậy cùng đi tới Minh Vương phủ, mấy năm gần đây, nàng ta chưa từng nhìn thấy mẫu phi của mình sốt sắng vì chuyện gì như thế.
Nàng ta muốn tới xem thử bộ dạng nôn nóng của mẫu phi sẽ như thế nào.
Nhưng nghĩ lại thì cổng cũng đã khóa rồi, mẫu phi có ra đến đó cũng không qua cổng được, cho nên sẽ nhanh chóng quay trở lại thôi.
Vì thế, Mặc Phi Phi cuộn mình lại vào trong chăn, không ngồi dậy.
Thế nhưng, điều khiến nàng ta cảm thấy bất ngờ chính là...
Quả thực cổng cũng đã khóa, Đức Phi vội vã đi ra đó cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.
Bà ta chạy tới cổng cung, sau lưng đã nhễ nhại mồ hôi.
Nhìn thấy cổng cung bị khóa, Đức Phi lập tức ra lệnh cho cung nhân tìm chìa khóa tới mở.
Chờ một lúc, mồ hôi phía sau lưng cũng lạnh đi, cả người đứng ngay đầu gió thổi, run lẩy bấy.
Cơ thể của Đức Phi sớm đã không còn khỏe mạnh được như hồi còn trẻ, cho nên vừa đụng phải gió, từng hồi vừa nóng rồi lạnh, trong phút chốc khiến bà ta cảm thấy lạnh tới thấu xương, đầu có chút tê dại.
Nhưng, bà ta dựa vào khí chất kiên cường khắp người, dự định tạm thời quên đi trận khó
chịu này.
Chỉ cần có thể nhìn thấy cháu trai.
Dựa theo lời của Mặc Phi Phi, đứa bé kia nhất định là cháu trai của bà ta không thể sai
được.
Cho nên, bà ta không kịp nhớ tới gì nữa.
Trong tình huống thông thường, nếu như đêm hôm có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601260/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.