Vân Quán Ninh đưa mặt sáp lại gần.
Vốn tưởng rằng Mặc Diệp thà đòi một vạn lượng bạc, một chút cũng sẽ không chạm vào nàng.
Nào ngờ nhìn thấy nàng đưa mặt sáp lại gần...
Khuôn mặt bóng loáng trắng mịn kia giống như trứng gà bóc vỏ.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn đưa tay ra nhẹ nhàng nhéo hai má nàng một cái.
Hừm, cảm giác cũng không tệ lắm!
Thế là Mặc Diệp lại nhéo một phen, lần này trên tay dùng hai phần lực. Vân Quán Ninh hất tay hắn ra kêu đau một tiếng: "Bỏ cái tay heo muối của người ra!”
"Ta chỉ nhéo ngươi một cái mà người lại nhéo ta hai cái, bây giờ đổi lại ngươi nợ ta một vạn lượng!"
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Mặc Diệp gật đầu: "Được."
"Ngươi nói cái gì?"
Vân Quán Ninh còn cho rằng mình đã nghe nhầm.
Nam nhân vô cùng keo kiệt như vắt chày ra nước này thế mà thật sự đồng ý cho nàng một vạn lượng bạc?
"Bổn vương sẽ sớm phái người đem bạc đưa tới Thanh Ánh viện."
Dứt lời hắn lại đưa tay nhéo mặt nàng một cái, Vân Quận Ninh giống như cái đuôi mèo nổi giận: "Mặc Diệp! Ngươi đừng có quá đáng! Khuôn mặt này của ta là.."
"Hai van."
Lúc này Mặc Diệp mới rút tay về, thỏa mãn mà thu hồi ánh mắt.
Vân Quản Ninh: "?"
"Vương gia, da thịt ta dày lắm ngài cứ tùy ý nhéo đi! Nhéo nhiều thêm mấy cái cũng không sao!"
Nàng cười hì hì sáp lại gần.
Nhéo một cái chính là một vạn lượng bạc, vụ mua bán này chỉ lời chứ đâu có lỗ!
Mặc Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601255/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.