Người đuổi theo xe ngựa chính là Như Ngọc,
Vẻ mặt hắn ta vui vẻ vén rèm xe ngựa lên, khung cảnh bên trong hoàn toàn hiện ra trước mắt Tân Tự Tuyết.
Chỉ thấy Vân Quán Ninh ngồi trên đùi Mặc Diệp, hai tay đang hung hăng bóp mặt hắn: "Mặc Diệp! Sao vẫn chưa cắt đứt vận đào hoa thối nát của chàng vậy?"
Sau khi phát hiện rèm xe ngựa bị vén ra, lúc này nàng mới quay người lại: "Doanh Vương phi, trùng hợp ghê!"
Chữ "trùng hợp" này của nàng dùng rất đúng lúc.
Nhưng nàng vẫn không rời khỏi đùi của Mặc Diệp.
Còn hai tay Mặc Diệp thì vòng qua eo nàng, lúc này đang ôm lấy eo của nàng, vẻ mặt cưng chiều nhìn nàng.
Dáng vẻ mặc cho nàng làm xằng làm bậy với mình...
Tần Tự Tuyết chỉ cảm thấy hai mắt nàng ta sắp mù cả rồi!
Nàng ta không thể nào ngờ được, Vân Quản Ninh vậy mà cũng ở trong xe ngựa?
"Minh Vương phi? Sao, sao muội cũng ở đây?"
Tần Tự Tuyết giật mình, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, nhưng nước mắt trong hốc mắt thế nào cũng không chảy ra được. Nàng ta giống một con nai nhỏ bị giật mình, kinh ngạc nhìn Vân Quán Ninh.
Cái đồ vô dụng Tử Tô này!
Rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy?
Không phải nói hôm nay chỉ có một mình Mặc Diệp tiến cung, không hề có Vân Quán Ninh đi theo sao?
Vậy người trước mắt kia là quỷ sao?
Nàng ta liếc mắt oán hận nhìn về phía Tử Tô ở đằng sau, thật muốn chất vấn ngay lập tức rốt cuộc là chuyện gì.
Tử Tô cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601252/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.