Trước đây Mặc Phi Phi vẫn luôn bị vẻ mặt vô tội này của Tân Tự Tuyết che mắt.
Hiện giờ nàng ta đã nhìn thấu đằng sau gương mặt vô tội này của nàng ta chính là một lòng dạ vô cùng thâm độc. Cho nên khi nhìn khuôn mặt oan ức đó của nàng ta, Mặc Phi Phi cũng không có cảm giác gì.
Nàng ta lạnh nhạt liếc nhìn Tần Tự Tuyết: "Tam tẩu nghĩ nhiều rồi.”
“Bản công chúa gần đây thân mình không khoẻ, không muốn nói chuyện nhiều nên đối với ai cũng giống vậy thôi.”
Lời giải thích này khiến Tần Tự Tuyết yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta hiểu rất rõ tính cách của Mặc Phi Phi.
Nếu nàng ta thật sự biết chuyện năm đó... Thì đừng nói là có thể ngồi nói chuyện hoà thuận với nàng ta như lúc này, chỉ sợ đã sớm nháo loạn khiến toàn bộ hoàng cung gà chó không yên, có khi còn muốn lật cả nóc của Doanh Vương phủ cũng không chừng.
Nói vậy thì chân tướng của bốn năm trước, có lẽ ngay cả Vân Quán Ninh cũng không biết.
Nàng đã làm con dê thế tội cho nàng ta thì phải làm dê thế tội cả đời cho nàng ta!
Ánh mắt của Tần Tự Tuyết xẹt quả vẻ ngoan độc.
Nhưng đến lúc nhìn về phía Mặc Phi Phi thì trên mặt chỉ còn lại nụ cười ôn nhu: “Phi Phi, muội vẫn chưa kể tỷ nghe rốt cuộc là hôm qua muội đến Minh Vương phủ làm gì vậy?”
“Quan hệ giữa muội và Minh Vương phi... đã tốt lên rồi sao?”
Nàng ta nói xong câu đó thì không đợi Mặc Phi Phi đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601248/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.