Chương trước
Chương sau
Chương 90: Thân thế của Vân Định Định
Không ai ngờ được, Vân Quán Ninh sẽ đột nhiên ra tay với Vân Đinh Lan.
Bị nàng bóp cổ, cho dù Vân Đinh Lan vùng vẫy dữ dội, nhưng thể nào cũng không vùng ra khỏi tay của nàng được, có thể thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng ta đã dần dần đỏ lên.
Trần Thị luống cuống tay chân, không dám dẻo mồm dẻo miệng nữa!
“Ngươi đừng làm hại Lan Nhi, ta nói hết..."
Bà ta quỳ trên mặt đất, mặt mày tái mét: "Đinh Đinh quả thật không phải nữ nhi của ta."
"Ngươi nói gì?"
Người khôi phục lại tinh thần trước tiên là Vân Chấn Tung, ông ta theo bản năng tát Trần Thị một bạt tai, tức giận hỏi: "Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa cho lão tử!"
Ông ta rõ ràng đã không hề nương tay.
Trần Thị bị tát một cái ngã sấp xuống, choáng váng mặt mày.
Mãi một hồi lâu mới lồm cồm bò dậy, nhưng khóe miệng đã thấm đầy máu.

"Lão gia đừng tức giận! Chuyện này ta cũng có nỗi khổ riêng mà!"
Vân Đinh Định đã khóc không ra hơi, chỉ thấy hai má căng cứng rồi ngồi trên giường, nghe Trần Thị từ từ kể lại chuyện năm đó.
"Năm đó sau khi lão gia bỏ đi, không biết làm sao bỗng nhiên đứa bé toàn thân tím tái, rất nhanh đã không còn thở nữa. Ta sợ lão gia không chịu được, nên đã... đã bế một đứa bé bên ngoài về!"
Đứa bé này chính là Vân Đinh Đinh.
Nghe xong lời này, nàng ấy trố mắt ngạc nhiên.
Thì ra, không những nàng ấy không phải do Trần Thị sinh ra, thậm chí còn không phải con của Vân Chấn Tung sao?
Trần Thị năm đó cũng quá to gan rồi!
Vậy mà lại không sợ Vân Chấn Tung phát hiện?
Vân Quản Ninh cũng sửng sốt nhìn bà ta một cái.
Chuyện tối nay, nàng vốn là đang lừa Trần Thị, nàng hoàn toàn không chắc chắn Vân Đinh Định không phải là con của bà ta... nhưng nào ngờ còn bị nàng lừa nói ra chân tướng thật?
Nhìn vẻ mặt Vân Đinh Lan không có vẻ kinh ngạc lắm.
Rõ ràng là đã biết chuyện này từ lâu.
"Ta không phải nữ nhi của các người?"
Vân Đinh Đinh ngoảnh đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác: "Vậy rốt cuộc phụ thân và mẫu thân của ta là ai?"
Trần Thị ấp a ấp úng không muốn nói.
"Lẽ nào ngươi không sợ, sau khi Định Đinh lớn lên lại không giống với Ứng Quốc Công chút nào, sẽ có người nghi ngờ sao?"
Vân Quán Ninh trầm giọng hỏi.
Trần Thị cúi đầu, rõ ràng đang lẩn tránh ánh mắt của nàng, có vẻ như không dám trả lời. Dáng vẻ này càng khiến Vân Quán Ninh thêm nghi ngờ.
Nàng cầm một chén trà không lên, đổ từ trong siêu nước ra nửa chén nước lạnh rồi bước lên phía trước, rút trong tay áo ra một thanh chủy thủ.
Thấy nàng lại mang chủy thủ theo bên mình, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Minh Vương phi này quả thật là quá to gan rồi!
Làm gì có Vương phi nhà nào giống như nàng, vậy mà còn mang theo chủy thủ bên mình?
Thấy nàng bước về phía ông ta, ánh mắt Vân Chẩn Tung lóe lên sự sợ hãi, lùi về sau vài bước theo bản năng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chủy thủ trong tay nàng: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Vân Quán Ninh không trả lời.
Nàng giơ tay lên cắt xuống... chỉ nghe thấy Vân Chấn Tung kêu đau một tiếng.
Đầu ngón tay của ông ta đã bị cắt đứt, máu tươi nhỏ vào trong chén trà.
"Ngươi làm gì vậy?"
Vân Chấn Tung bụm tay cau mày, vẻ mặt vô cùng khổ sở.
"Chỉ lấy hai giọt máu của ngài mà thôi, không mất mạng được."
Vân Quán Ninh không thèm nhìn ông ta lấy một cái, bước đến bên cạnh Vân Đinh Đinh, dịu dàng nói: "Đinh Đinh, cho tỷ hai giọt máu!"
Trải qua chuyện tối qua, Vân Định Định đã rất tin tưởng nàng.
Nàng ấy không nói lời nào, cầm chủy thủ lên cắt đứt đầu ngón tay, máu tươi cũng nhỏ vào trong chén trà.
Mọi người nghi hoặc khó hiểu nhìn nàng.
Ánh mắt Vân Quán Ninh lại nhìn chăm chú vào hai giọt máu trong chén trà, chỉ thấy máu của Vân Chấn Tung và Vân Đinh Đinh đã nhanh chóng dung hòa làm một!
Ánh mắt nàng chợt chấn động!
Vân Đinh Đinh là con gái của Vân Chấn Tung, nhưng không phải con gái của Trần Thị!
Chuyện này nói lên điều gì?
Vân Quán Ninh nhìn về phía Trần Thị bằng ánh mắt sắc bén: "Thân mẫu của Đinh Đinh rốt cuộc là ai?"
Hiện tại có thể chắc chắn một chuyện, Vân Đinh Đinh rất có thể là con gái riêng của Vân Chấn Tung, hơn nữa đã bị Trần Thị phát hiện.
Nhưng bà ta chưa hề kinh động đến Vân Chấn Tung!
Trần Thị không trả lời được.
Cho đến khi chủy thủ trong tay Vân Quán Ninh đã nhắm vào cổ Vân Đinh Lan.
Lấy cái mạng nhỏ của Vân Đinh Lan ra uy hiếp Trần Thị, chiêu này đúng là lần nào cũng trúng.
Trần Thị lập tức gục mặt xuống: "Mẫu thân ngươi năm đó là nữ tử thanh lâu, sau khi được lão gia chuộc thân vẫn luôn ở trong ngôi nhà của lão gia mua ở bên ngoài."
"Lão gia vốn tưởng rằng ta không biết chuyện này, nhưng thật ra ta biết rõ hết."
"Sau đó ta phát hiện mẫu thân người đã mang thai, bèn thiêu rụi ngôi nhà đó."
"Mẫu thân người may mắn trốn thoát, lão gia lại tưởng bà ấy đã chết rồi... lúc đó bà ấy sắp lâm bồn, ta cũng sắp lâm bồn."
Trong âm thầm, có những chuyện chính là trùng hợp như vậy.
Con gái của Trần Thị đã chết, bà ta bèn bế con gái của nữ tử thanh lâu đó về, cũng chính là Vân Định Đinh, coi như con gái của mình.
Mà tất cả những chuyện này, Vân Chấn Tung đều không hề hay biết!
Bây giờ nghe được những lời này của Trần Thị, ông ta cũng há hốc mồm ngạc nhiên.
Cả người ngơ ngác ngồi trên ghế, trong nháy mắt giống như già đi mười tuổi, không nói nên lời.
Ngược lại là Vân Đinh Đinh cũng không thể kiềm chế được nữa, lảo đảo bước xuống giường, túm chặt lấy Trần Thị, điên cuồng hỏi: "Vậy mẫu thân ta đâu? Mẫu thân ta đâu?"
"Mẫu thân người chết rồi."
Vẻ mặt Trần Thị không chút biểu cảm nói: "Ta sai người cướp con của bà ấy, bà ấy đi chân trần đuổi theo cả một dặm."
"Ban đêm không thấy rõ đường đi, trong đêm tối tuyết rơi dày đặc đường lại trơn, bà ấy ngã vào trong sông hộ thành."
Tiết trời lạnh lẽo như vậy, lại vừa mới sinh xong, cho dù có cứu được người lên sợ là cũng vô ích.
Nhưng Trần Thị hoàn toàn không muốn cứu!
Mẫu thân của Vân Đinh Đinh chết rồi, ngược lại không có chứng cứ có thể chứng minh rằng Vân Đinh Đinh không phải là con gái của bà ta.
Nàng ấy là con gái riêng của Vân Chấn Tung, cho dù sau khi trưởng thành không giống bà ta thì cũng giống Vân Chẩn Tung... vì vậy mấy năm nay đều nói tướng mạo Vân Đinh Đinh giống Văn Chấn Tung.
Bản thân Văn Chấn Tung cũng chưa từng hoài nghi!
Cho dù ông ta không yêu thương Vân Đinh Đinh, nhưng huyết mạch tương liên trong xương cốt cũng tồn tại sâu sắc.
Chuyện ngày hôm nay khiến tất cả mọi người đều kinh sợ.
Không ai ngờ được, mười lăm năm trước còn có chuyện như thế này.
Thấy hai chân Vân Đinh Đinh đứng trên mặt đất, Vân Đinh Lan lúc này mới biết sau cùng rồi khôi phục lại tinh thần: "Ngươi chưa chết?"
Làm gì có quỷ nào có thể đáp hai chân xuống chứ?
Bọn họ vậy mà lại bị nha đầu thổi này lừa rồi!
"Phải! Ta chưa chết! Nếu ta chết rồi, không phải như ý nguyện của các ngươi rồi sao? Các ngươi nhiều lần muốn hại chết ta, lần này thất vọng lắm phải không?"
Vân Đinh Đinh thét lên rồi xông về phía Vân Đinh Lan.
Tấn công liên tiếp khiến nàng ấy phút chốc không chịu nổi, cơ thể chợt mềm nhũn rồi cả người ngã xuống.
Vận Định Định ngất đi.
Vân Quán Ninh vội dìu nàng ấy lên giường, lúc này người khám nghiệm tử thi lại vào bẩm báo, nói sau khi dùng nước sôi đun lên, chất độc bên trong chén sứ viền vàng đó đều chảy ra ngoài hết.
Vì thế, chuyện Vân Đinh Lan hạ độc Vân Đinh Đinh, nhân chứng vật chứng đều đủ cả rồi.
Chân tướng sự việc lũ lượt kéo đến khiến bầu không khí trong phòng cũng hơi ngột ngạt.
Vân Quán Ninh hít sâu một hơi, nên cảm giác tồi tệ trong lòng xuống.
Tạm thời nàng không đưa ra kết luận, chỉ ngoảnh đầu nhìn về phía Vân Chấn Tung, lạnh lùng hỏi: "Ứng Quốc Công, chuyện này ngài thấy thế nào?"
"Nên xử lý con gái ngoan này của ngài thế nào?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.