Đổi lại là Vân Quán Ninh trước đây, hắn cho nàng chút lợi lộc, sợ là...
Thật muốn đóng gói bản thân lại đưa lên giường hắn ngay.
Nhưng bây giờ, ánh mắt nữ nhân trong lòng lại hơi lúng túng. Dường như đang thấy khó xử bởi hành động thân mật này, bàn tay nhỏ của nàng đặt ngang giữa hai người, muốn đẩy Mặc Diệp ra.
"Mặc Diệp, ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
Nàng nghiến răng: "Đúng là ta đang cầu xin người giúp đỡ, nhưng ta cũng đã giúp ngươi không ít!"
"Đối với người mà nói, đây chỉ là một chuyện cỏn con, chẳng qua là tiện tay làm giúp mà thôi!"
Nhớ lại khoảng thời gian gần đây, nàng to gan hỗn xược trước mặt hắn, Mặc Diệp cảm thấy dáng vẻ nữ nhân trước mắt này lại càng thú vị hơn.
Nàng quả thật như hai người khác nhau so với trước đây.
Rốt cuộc nữ nhân này làm sao vậy?
Nàng thật sự là Vân Quán Ninh sao?
Vốn nghĩ mượn chuyện này thăm dò nàng một chút, nhưng lại cảm thấy nàng càng khiến hắn khó hiểu hơn...
Mặc Diệp từ từ buông nàng ra: "Ngày mai bổn cung tiến cung cùng người. Nếu đã không có chuyện gì, vậy thì bổn vương đi đây, buổi tối không cần đợi bổn vương trở về dùng bữa."
"Ai đợi người..."
Vân Quán Ninh khẽ hừ một tiếng.
Hắn đi đến gần cửa, nghe thấy lời này lại xoay người nhìn.
Thấy ánh mắt sắc bén của hắn, lại sợ hắn nuốt lời, ngày mai không tiến cung cùng nàng nữa.
Vân Quán Ninh vội vàng sửa lại: "Được rồi Vương gia! Ngài đi thong thả, đi đường cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601186/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.