Du Nhị bị bịt miệng và trói gô, vứt bên chân Vân Quán Ninh.
Thấy nàng đến gần, cả người hắn ta run rẩy, trong miệng phát ra tiếng "ú ớ" úp úp mở mở, không nghe rõ rốt cuộc đang nói gì.
Nhưng sự hoảng loạn trong mắt hắn ta, vừa nhìn đã thấy.
"Vương phi, tiếp theo..."
Như Mặc còn chưa nói xong, đã thấy nàng xua tay: "Ngươi lui xuống đi, ở đây giao cho ta là được."
"Nhưng Vương phi..."
Như Mặc lo lắng Du Nhị này sẽ làm gì Vân Quán Ninh.
Vừa mở lời, đã đối diện với đôi mắt trong veo của nàng: "Sao vậy? Ngươi sợ ta ngay cả tên rác rưởi này cũng không đối phó được sao?"
Như Mặc thấy thái độ nàng kiên quyết, hắn ta cũng đành phải quay người đi ra ngoài.
Trong sân, chỉ có hai người Vân Quán Ninh và Du Nhị.
Nàng vô cùng hứng thú ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt sợ hãi của Du Nhị, rút khúc gỗ đen sì trong miệng hắn ta ra: "Du Nhị à Du Nhị, còn nhận ra ta không?"
Du Nhị lắc đầu, tỏ ý không nhận ra.
"Không nhận ra cũng không sao cả."
Vân Quán Ninh chậm rãi rút một thanh chủy thủ trong ngực ra.
Nàng rút chủy thủ ra khỏi vỏ, chầm chậm nhắm vào cổ họng của Du Nhị: "Bây giờ thì sao? Chắc đã nhận ra ta rồi chứ?"
Du Nhị run bần bật, sau đó lại bắt đầu khóc nức nở!
"Minh Vương phi, tiểu nhân biết sai, tiểu nhân biết sai rồi!"
"Xem ra, người nhận ra ta."
Vân Quán Ninh lúc này mới hài lòng gật đầu, kéo một cái ghế ra ngồi trước mặt Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601182/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.