"Tiểu nhân thực sự nhìn thấy rõ ràng! Đó thật sự là xe ngựa của Phủ Ưng Quốc công!"
Gia đình hạ giọng nói: "Vương gia vừa ra cửa là trực tiếp bước lên xe ngựa, xe ngựa rời đi rất nhanh. Tiểu nhân không dám đến quá gần, sợ bị Vương gia phát hiện."
"Bọn họ đã đi đâu?"
Tần Tự Tuyết nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Tiểu nhân cũng không biết, nhưng nhìn hướng đi thì có vẻ là đi đến cổng thành bên kia."
Gia đình thành thật trả lời.
"Được, bổn Vương phi biết rồi."
Tần Tự Tuyết hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận trong mắt nói: "Ngươi lui xuống trước đi! Người chỉ cần giúp ta để mắt đến Vương gia, sau này bổn Vương phi nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
"Dạ, Vương phi."
Gia đình cung kính lui xuống.
Sắc mặt của Tần Tự Tuyết trong nháy mắt trở nên khó coi.
Nàng ta hằn học nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta biết mà, Mặc Hồi Phong nhất định có vấn đề!"
"Mấy ngày này hắn ta chạm cũng không thèm chạm vào ta một chút. Hắn ta thường xuyên mượn cớ lấy mấy cái việc nhỏ nhặt để cãi vã với bổn Vương phi, còn nói phải nạp thêm thiếp cho hắn ta.”
Nàng ta dùng sức đập mạnh xuống bàn.
Vết thương lúc này bị mảnh sứ cắt qua ở lòng bàn tay trong nháy mắt nứt ra, máu tươi loang lổ đỏ cả mặt bàn.
Nhưng dường như nàng ta không hề cảm thấy đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ hung dữ và vặn vẹo nói: "Mặc dù lão già Ưng Quốc công kia đã dồn hết tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601174/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.