Vân Quán Ninh bị đè trên tường, chỉ cảm thấy bản thân lúc này giống như một con thạch sùng bám trên tường, nam nhân trước mặt này lại chính là thợ săn đang nhìn chằm chằm nàng như hổ đói.
Đáng tiếc, nàng không thể tự đứt đuôi bỏ chạy.
"Có chuyện gì từ từ nói! Đừng động tay động..."
Nàng không thoải mái giãy giụa một chút.
Lời còn chưa nói xong đã bị Mặc Diệp chặn lại: "Không động tay, lẽ nào còn phải động miệng sao?"
Vừa nói ra, môi mỏng còn chạm vào cái trán láng mịn của nàng thật.
Lúc này cơ thể hai người chợt cứng đờ.
Sợ dáng vẻ này bị người khác nhìn thấy, nàng có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Vân Quán Ninh nghiến răng, dùng sức đẩy hắn ra: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Nàng cúi đầu xuống, nhanh chóng bước qua bên cạnh hắn, ngồi lên trên ghế ngoài hành lang.
Mặc Diệp còn trông thấy mang tai nàng đang ửng hồng.
Nữ nhân này, không phải mấy hôm trước còn miệng lưỡi sắc bén trêu chọc hắn sao?
Hắn khẽ hừ một tiếng rồi đi theo.
"Bổn vương đã giết người rồi."
Mặc Diệp ngồi xuống đối diện nàng, nói thoải mái giống như "Bổn vương đã ăn cơm rồi": "May mà có cách hay của ngươi, lời của bổn vương bây giờ có tác dụng hơn rồi"
"Cái gì?"
Vân Quán Ninh hơi kinh ngạc.
Nàng chỉ kêu hắn lấy vài tên binh tướng tôm tép ra khai đao.
Nhưng không có kêu hắn giết người!
"Đề nghị của người và phụ hoàng đều giống nhau, vì vậy bổn vương đã tiếp thu ý kiến của hai người. Không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601172/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.