Chương trước
Chương sau
Đáng tiếc, Như Ngọc cuối cùng vẫn là không bắt được Du Nhị.
“Bỏ đi! Sợ là hắn ta còn quen thuộc nơi này hơn bất kỳ ai. Nếu hắn ta đã có lòng muốn trốn thì e chúng ta có tìm thế nào cũng không ra đâu, cứ về trước đi đã!"
Nhìn thoáng qua chân Như Yên, Vân Quán Ninh nhíu mày: "Còn có thể đi được không?"
"Có thể"
Như Yên chắc chắn không nói dối.
Như Ngọc cũng là chau mày: "Vương phi vì sao người muốn bắt tên Du Nhị đó? Hắn ta thế nhưng từng đắc tội với người sao? Nếu hắn đã quan trọng như thế, không bằng làm cho chủ tử ra tay?"
Ý của hắn ta là muốn để cho Mặc Diệp phải người bắt Du Nhị.
"Không được."
Vân Quán Ninh quyết định thật nhanh lắc đầu: "Sẽ đánh rắn động có."
Mặc Diệp vừa ra tay, thế tất sẽ kinh động đến những kẻ nhìn chằm chằm sau lưng nàng.
Hơn nữa, tên nam nhân chó má này sợ là cũng không nhất định sẽ giúp nàng...

Ba người có phần chật vật trở về vương phủ, vừa vào cửa đã bị Mặc Diệp đang muốn ra ngoài vừa vặn bắt gặp.
Thấy dáng vẻ ba người đầy bụi đất, Mặc Diệp chau mày: "Các ngươi đi làm cái gì vậy? Vào nhà cướp của sao? Làm khó gã sai vặt gác cổng không xem các người như ăn mày mà đuổi
Vân Quán Ninh: "..."
Miệng của tên nam nhân này thật sự là quá cay độc rồi!
Cơ mà cúi đầu nhìn thì mấy người bọn họ cũng quả thật có hơi chật vật.
Ngoại trừ bụi đất ra, trên người mùi máu tươi nồng đậm gay mũi, khó trách Mặc Diệp nói bọn họ vào nhà cướp của.
"Chủ tử, thuộc hạ còn có việc nên đi trước."
Như Ngọc kịp thời lui lại.
Như Yên cũng lấy cớ có việc, khập khiễng rời đi. Chỉ để lại Vân Quán Ninh còn đang ngổn ngang trong gió, một mình đối mặt với sắc mặt còn đen hơn than của Mặc Diệp.
"Vương gia đây là muốn ra ngoài?"
Vân Quán Ninh kéo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
"Bên thần cơ doanh xảy ra chút việc, bổn vương đi xử lý."
Mặc dù đối mặt với ánh mặt trời nhưng khuôn mặt như núi băng cùng giọng nói lạnh lùng của hắn vẫn khiến Vân Quán Ninh rùng mình.
Trước đó vài ngày, nàng cho hắn bạc và tư liệu, chuyện thần cơ doanh đã chính thức làm rồi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Nàng trừng mắt nhìn.
Mặc Diệp vốn không muốn nói cho nàng biết việc trong triều, nhưng nghĩ nàng bây giờ thật sự là "Quân sự"có tài, lập tức giải thích hai câu: "Có vài món binh khí, bên phía ngũ quân doanh không chịu buông tay"
"Nói là, những binh khí này là chính bọn họ rèn ra nó nên không chịu giao ra đây."
Vài món binh khí...
Nhìn bộ dạng hắn cau chặt mày lại, Vân Quản Ninh lập tức đoán ra sợ không chỉ là vài món binh khí mà thôi.
Sợ là, ít nhất cũng là một đống mới đúng.
Nhưng Mặc Diệp cũng không nói rõ, nàng cũng không có chọc vào, chỉ nói: "Thần cơ doanh vốn là nên quản lý binh khí, nếu ngũ quân doanh đã không chịu giao ra vậy thì chính là cái lệnh phụ hoàng. Dù sao cũng là phụ hoàng hạ lệnh cho người quản lý thần cơ doanh, ngũ quân doanh cùng thần cơ doanh vốn là mỗi nơi một nhiệm vụ."
Nàng hời hợt nói hai cậu đã giải được đề khó của Mặc Diệp.
Hắn vốn nghĩ đến Mặc Hồi Phong quản lý ngũ quấn doanh cho nên không muốn vạch mặt.
Nhưng Vân Quán Ninh nói không sai.
Thần cơ doanh và ngũ quân doanh mỗi nơi một chức trách khác nhau, người phía dưới không chịu giao ra binh khí, e đây là mệnh lệnh của Mặc Hồi Phong.
Nếu không, bọn họ cũng không dám càn rỡ như thế.
Mặc Diệp không tiện mặc cả với hắn ta, như vậy thì chỉ có để hoàng thượng ra mặt mà thôi.
Hắn có chút kinh hỷ nhìn Vân Quán Ninh, đã thấy nàng hất đầu, dáng vẻ kiêu ngạo: "Trước đừng vội đa tạ ta! Trở về rồi lại đa tạ ta sau."
“Nhưng mà ta phải nhắc nhở người một câu."
Dừng một chút, nàng nhìn Mặc Diệp thật sâu: "Ngươi nắm bắt thần cơ doanh, chính là động pho mát của người khác."
"Nhất là, doanh vương muốn một lòng đồng thời quản lý ngũ quân doanh và thần cơ doanh."
"Pho mát?"
Mặc Diệp rõ ràng không rõ nàng nói cái quái gì.
Nhưng ẩn ý đằng sau những lời này hắn nghe hiểu.
Mặc Hồi Phong trời sinh tính tình đã xảo quyệt tàn độc.
Nếu như để hắn ta biết, sau lưng của hắn còn có Vân Quản Ninh liên tục bày mưu tính kế... Sắc mặt hắn nghiêm túc: "Bổn vương hiểu rõ, ngươi không nên quan tâm chuyện không cần quan tâm đến miễn cho bản thân chết như thế nào cũng không biết."
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại rời khỏi .
"Hừ! Còn uy hiếp ta nữa cơ đấy, ta xem bản thân người chính là một tên đại ngu ngốc"
Vân Quán Ninh khoanh hai tay không cho là đúng nói: "Người ta đã lấy đạo chỉ vào người rồi, còn trông mong người ta xem ngươi là huynh đệ, thật sự là quá ngây thơ mà!"
Khiến Mặc Diệp đi đối phó với Mặc Hồi Phong, nàng mới càng nắm chắc trả thù được Tân Tự Tuyết!
Trong mắt hiện lên một tia sắc bén, Vân Quán Ninh xoay người trở về thanh rảnh viện.
Ngự thư phòng.
Đương kim thánh thượng Mặc Tông Nhiên bây giờ đã qua tuổi năm mươi, nhưng long thể
vẫn cường tráng như cũ.
Lúc gặp, Mặc Tông Nhiên đang phê duyệt tấu chương.
Mặc Diệp thỉnh an xong, yên lặng đứng ở một bên.
Hồi lâu, Mặc Tông Nhiên mới buông tấu chương, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, "Có lời gì cứ việc nói thẳng, bộ dạng mặt mày mắc nghẹn này vô cùng ảnh hưởng đến tâm tình của trẫm"
"Phụ hoàng"
Nào biết, Mặc Diệp lại quỳ một chân xuống.
Cái quỳ này làm lông mày Mặc Tông Nhiên nhíu chặt hơn: "Xảy ra chuyện gì?"
"Phụ hoàng, nhi tử là tới thỉnh phụ hoàng chỉ một con đường sáng."
Mặc Diệp cung kính nói.
Mặc Tông Nhiên nhướn mày tò mò: "Hử? Nói thử xem sao."
"Nhận được sự coi trọng và tín nhiệm phụ hoàng, giao thần cơ doanh cho đứa con quản lý. Nhưng là dưới mắt có một vấn đề khó khăn, còn cầu phụ hoàng vi nhi tử mà giải thích nghi hoặc."
Hắn nghiêm trang đáp: "Dám hỏi phụ hoàng thần cơ doanh là như thế nào?"
"Con đang hỏi trẫm?"
Giọng điệu Mặc Tông Nhiên nghe không ra hỉ nộ.
"Nếu phụ hoàng đã biết rõ thần cơ doanh như thế nào, vậy nhi tử cả gan dám hỏi phụ hoàng, Vì sao ngũ quân doanh có thể một mình chưởng quản binh khí? Chẳng lẽ, thần cơ doanh là bài trí cho có thôi sao?"
Mặc Diệp hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Bấy giờ, Mặc Tông Nhiên bắt đầu nhíu mày: “Lão Tam làm gì con rồi?"
Nghe thì như hai người ông nói gà bà nói vịt nhưng cả hai đều không phải kẻ ngu xuẩn.
Ngắn ngủi mấy câu, Mặc Tông Nhiên đã hiểu rõ ý của Mặc Diệp rồi.
"Phụ hoàng anh minh! Nhưng Tam ca cũng không làm gì nhi tử cả. Chỉ là chút lính tôm tướng tép bên dưới bằng mặt không bằng lòng, không chịu giao ra binh khí. Việc này liên quan đến Tam ca, nhi tử thật khó xử nên cố ý đến thỉnh phụ hoàng giải trừ nghi hoặc."
Mặc Diệp cúi đầu xuống, nhìn không rõ thần sắc trên mặt.
Mặc Tông Nhiên cũng hiểu, đứa nhi tử thứ ba Mặc Hồi Phong này xưa nay tự phụ, hơn nữa tính tình nhạy cảm.
Nếu là Mặc Diệp đi tìm hắn ta hỏi thăm việc này, không thể thiếu được chuyện huynh đệ hai người sẽ sinh ra hiềm khích.
Xưa nay ông chán ghét nhất là thủ tục tương tàn.
Cho nên, trước mắt Mặc Diệp giữ gìn cho Mặc Hồi Phong, chỉ nói theo cách lính tôm tướng tép bằng mặt không bằng lòng, làm ông rất là hài lòng.
Mặc Tông Nhiên hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn có hơi bất ngờ: "Trẫm đã giao thần cơ doanh cho con, vậy thì mỗi một lời nói một hành động liên quan đến thần cơ doanh của con đều đại biểu cho ý của trẫm"
"Những lính tôm tướng tép này đã dám bằng mặt không bằng lòng, giữ lại cũng vô dụng"
Ông ý bảo Mặc Diệp đứng dậy nói chuyện.
Sau đó, Mặc Tông Nhiên cũng đứng dậy, nặng nề vỗ vỗ bờ vai hắn: "Người thượng vị thì nên có khí thế của người thượng vị. Kẻ không tuân theo, giết không tha!"
Giọng điệu của ông tràn đầy trang nghiêm.
Đó là người đứng trên thượng vị mới có khí thế đó.
"Thần cơ doanh vừa mới dựng lên, con cũng lần đầu tiên làm việc vì triều đình. Nếu là không lấy khí thế ra hoàng gia, sau này còn ai nghe lệnh con nữa?!"
Ý tại ngôn ngoại, đây là để hắn lấy vài lính tôm tướng tép này, lập uy!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.