Nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há mồm của con trai mình.
Vân Quán Ninh thầm kêu rên trong lòng: Tiêu rồi! Phen này dù nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không lấy lại được thanh danh!
Đứa nhỏ Viên Bảo này tuy mới có ba tuổi… suốt ngày chui ra chui vào cái lỗ nhỏ đó, không biết học từ ai mà cũng hiểu chút chút mấy loại chuyện thế này.
Thường ngày nó giống như một vị tiểu đại nhân, giáo huấn Vân Quán Ninh cứ như ông cụ non.
"Ninh tỷ à, con nói cho người nghe, người cũng lớn rồi, nên gả cho một nam nhân nào đó đi chứ! Cả ngày người trông chừng con để làm gì?"
Mỗi lần như thế, Vân Quán Ninh đều cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Sau đó sẽ đến màn lôi thằng con ra đánh cho một trận.
Cái thằng ranh con này, mới có ba tuổi, nàng không trông chừng nó thì trông chừng ai nữa?
Hơn nữa, cho dù nàng có muốn gả đi, cũng làm gì có ai muốn lấy đâu!
Ai bảo nàng là Minh Vương phi?
Phu quân Mặc Diệp của nàng còn đang sống sờ sờ ra kia!
Quả nhiên, đánh rơi điểm tâm xuống đất xong, hai cái chân mập mạp đáng yêu của Viên Bảo lại lăng xăng chạy vào: "Ninh tỷ, ca ca, hai người đang làm gì vậy?"
Như Ngọc vừa đuổi kịp đến cửa, nhìn thấy cảnh bên trong thì vội vàng lui xuống.
"Không, không có gì."
Mặc Diệp đứng dậy: "Mẫu thân con bị muỗi cắn, bổn vương giúp nàng gãi ngứa thôi!"
"Không đúng, thuốc mỡ đây! Bị muỗi cắn bôi thuốc mỡ vào sẽ không còn ngứa nữa!"
"Đúng đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601155/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.