Viên Bảo dùng hết sức để ôm lấy tay của Mặc Diệp mà đánh.
Thấy hắn không chịu buông ra, nó tức quá dùng chân đạp, cắn mu bàn tay của hắn... Thằng nhóc hơn ba tuổi thì lấy đâu ra sức chứ?
Đứa nhỏ vừa cắn vừa đánh hắn, đối với Mặc Diệp mà nói chẳng khác gì đang gãi ngứa cả.
Nhưng hắn vẫn buông tay.
Chỉ vì Viên Bảo vừa nói: "Buông mẫu thân ra."
"Nàng ấy là mẫu thân của ngươi?"
Mặc Diệp nhìn đứa nhỏ đầy vẻ nghi ngờ.
"Đúng!" Thấy hắn buông tay ra, Viên Bảo lùi lại một bước, vươn bàn tay nhỏ bé ra để bảo vệ Vân Quán Ninh. Nhìn ánh mắt của Mặc Diệp, đứa nhỏ có chút cảnh giác, giống như một con sói con nhạy bén.
Tuy còn nhỏ, nhưng nó vẫn sống chết muốn bảo vệ Vân Quán Ninh.
"Ta cảnh cáo ngươi! Đừng làm vậy với mẫu thân của ta! Nếu không, nếu không ta sẽ thả chuột cắn chết ngươi!"
Viên Bảo hung dữ nhìn hắn.
Vân Quán Ninh rất xúc động khi thấy nhi tử bảo vệ mình như vậy.
Dù sao thì nó cũng được sinh ra từ trong bụng nàng! Người ta nói mẫu tử liền tâm quả nhiên không sai!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thịt viên và Vân Quán Ninh, Mặc Diệp rất kinh ngạc!
Phải một lúc lâu sau hắn mới định thần lại.
Hắn ngước mắt lên nhìn Vân Quán Ninh đang lộ rõ vẻ mặt tự hào, hít sâu một hơi, nghiến răng hỏi: "Vân Quán Ninh ngươi được lắm, chẳng lẽ ngươi quên mất mình là ai rồi sao?"
"Mặc dù ngươi bị cấm túc ở Thanh Ảnh viện, nhưng dù gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601148/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.