Chương trước
Chương sau


Chương 1809

Quận chúa Minh Châu bị nàng ấy làm cho mất hết mặt mũi như thế, sao có thể dễ dàng nuốt trôi cục tức này.

“Hóa ra là Triệu nhị tiểu thư. Cũng không biết là bổn quận chúa có thù có oán gì với ngươi mà để cho ngươi phải hung hăng dọa người, đối chọi gay gắt như thế.”

Nha hoàn của nàng ta lại như nhớ ra được điều gì, nhỏ giọng nói rõ ràng với vị quận chúa bên cạnh: “Quận chúa, nhớ không lầm thì vị Triệu nhị tiểu thư này dường như là em gái ruột của Thần vương phi quá cố. Nô tỳ nghe nói, vị đã qua đời kia là đại tiểu thư của Triệu phủ.”

Ban nãy trong phút chốc quận chúa không kịp suy nghĩ, vừa được người bên cạnh nhắc nhở mới ý thức được nguyên nhân Triệu An Linh có thái độ ác nghiệt với mình.

Có lẽ là Triệu An Linh cảm thấy tỷ tỷ của nàng ấy vừa mới chết không bao lâu, người mới là nàng ta lại sắp vào cửa, thế nên không nhịn được mà tới xả giận.

Nghĩ tới đây, quận chúa Minh Châu lại thấy hả hê.

Thêm vào nàng biết Triệu An Linh là vương phi của phế thái tử lúc trước.

Nhưng mà Mộ Dung Bắc Quý cũng đã bị phế bỏ, mà nàng ấy là vương phi cũng đã hòa ly từ sớm rồi.

Bây giờ lại muốn đến trước mặt mình đùa giỡn cũng thiệt cho nàng ấy còn có thể nghĩ tới!

Quận chúa Minh Châu vốn dĩ còn có chút kiêng kỵ với thân phận của Văn Hi trưởng công chúa.

Thế nhưng vừa nghĩ đến vài ngày nữa nàng ta sẽ trở thành vương phi, cho dù tổ mẫu của Triệu An Linh là trưởng công chúa, cũng đẩy không nổi nàng ta.

Triệu An Linh hừ một tiếng nói: “Quận chúa nói gì vậy, cửa hàng này là của một người bạn của ta. Trong lúc rảnh rỗi ta đến giúp buôn bán một chút, nhưng đồ lấy ra lại gặp ngay phải người không biết hàng còn không mua nổi chà đạp như thế, dù là trong lòng ai cũng sẽ không vui thôi. Con người nha, có bao nhiêu khả năng thì lớn giọng bấy nhiêu, đừng có mà phồng má lên nói chuyện, tự mình chịu không nổi, lại vô duyên vô cớ bị mất mặt.”

Quận chúa Minh Châu trợn trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: “Hơi tí đã vài ba vạn lượng bạc, đừng nói là Hạ Chiêu Vương phủ. Cho dù là nhà giàu có trong kinh thành cũng chưa chắc có thể lấy ngay ra được.

Ngươi không phải là đang làm khó người thì là cái gì?”

Nói tới đây, quận chúa Minh Châu lại cắn môi: “Ta xem như hiểu rõ ngày hôm nay Triệu nhị tiểu thư có ý gì, tỷ tỷ của ngươi là tiên vương phi của Thần vương phủ, đã bị nổ chết. Nhưng lại qua một thời gian, ta sẽ trở thành chủ nhân mới của Thần vương phủ nên trong lòng ngươi cảm thấy không vui, cảm thấy không nuốt trôi được cơn giận này thôi.”

“Nhưng mà Triệu An Linh, tỷ tỷ của ngươi cũng không phải là do ta hại chết, bản thân nàng không có phúc để sống lâu trăm tuổi, thì sao có thể trách người ngoài được? Hôn sự của ta và Thần vương điện hạ là do hoàng thượng gật đầu ban cho, ngươi nếu thấy không vui thì đi tìm hoàng thượng nói lý lẽ đi kìa!”

Triệu An Linh nghe nàng ta nhắc đến Triệu Khương Lan mà không có chút xíu tôn trọng ngược lại lại đầy vẻ châm chọc, chợt cảm thấy máu nóng dâng trào.

Cái thứ gì thế không biết, những thủ đoạn nham hiểm sau lưng của nàng ta kia thật sự cho là người bên ngoài chẳng ai hay biết gì sao?

Nếu không phải biết rõ Mộ Dung Bắc Uyên có chỗ khó nói không thể không để ý đến an toàn mạng sống của Triệu Khương Lan nên mới đành chịu thì nàng ấy đã sớm đến Thần vương phủ quậy cho một trận rồi.

“Nhóc mập, ngươi có từng nghe nói ở Thịnh Khang chúng ta có một tập tục liên quan tới chuyện tái hôn hay chưa?”

Nhóc mập vừa nghe thấy lời này của Triệu An Linh đã biết nàng ấy muốn nói cái gì, nhanh chóng nịnh nọt: “Kiến thức của tiểu nhân nông cạn, nhị tiểu ngài nói thử xem.”

Nàng ấy hắng giọng một cái: “Có người nói, phải chú ý nơi ở một chút, thê tử sau này sau khi vào cửa bất kể thân phận ra sao cũng phải ở trước bài vị của người thê tử kết tóc đã chết trước đó mà dùng thái độ cung kính làm lễ của thiếp.”

Nhóc mập u một tiếng: “Vậy là phải cúi đầu làm nhỏ rồi?”

“Còn không phải sao, lúc trước ta không hiểu, cũng nghĩ là giống nhau thôi. Nhưng mà sau khi nghe xong tập tục này thì mới biết thì ra là khác xa luôn đó!”

Quận chúa Minh Châu tròn tròn hai mắt: “Triệu An Linh, ngươi đây là có ý gì! Ngươi lại dám nói bổn quận chúa là thiếp à? Ta đường đường là quận chúa do hoàng thượng thân phong, chẳng lẽ còn không sánh bằng tỷ tỷ của ngươi, chỉ là mỗi trưởng nữ của Triệu phủ ngay cả một cái danh hiệu cũng không có sao?”

Triệu An Linh vô tôi giang hai tay: “Quận chúa sao lại nhảy đong đỏng lên như thế này, ta chỉ là thuận miệng nói chuyện với người làm trong cửa hàng thôi. Tập tục này cũng không phải là do ta quy định, từ xưa đã có ở Thịnh Khang, liên quan gì tới ta?”

Nàng ấy nói xong còn bổ sung: “Trước kia ta còn nhìn thấy ở trong sách, nói là phu thê kết tóc được ví như cầm sắt. Cho nên vào lúc thê tử kết tóc qua đời, mới được gọi là đàn đứt dây, nối lại gọi là tái giá.

Chỉ là dây đàn sau này sẽ không còn bền chặt như lúc ban đầu! Thật là đáng tiếc mà.”

Trong lòng Triệu An Linh cũng không có thành kiến gì đối với những người tái giá bình thường khác.

Bản thân nàng ấy cũng đã từng hòa ly, vốn không phải là người tính toán chi ly.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.